Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 290: Vào Diệp Gia

Trong lúc hai người thở dài thì thấy một tiểu sinh tuấn tiếu phong độ nhẹ nhàng đi về phía mình. Đối phương mặc một bộ trường bào tuyết trắng, chất liệu vô cùng tốt, đai lưng có hoa văn tường vân trải dài cũng một khối mặc ngọc tốt treo bên hông.
Đầu tóc đen dài được một sợi vải bạc tùy ý bới lên, không có buộc quan. Vài sợi tóc trên trán bị gió thổi bay bay cùng sợi vải bạc.
"Ngô Thanh Sách của Quy Tâm tông Phong Châu, phụng sư mệnh đến bái kiến Diệp lão gia, làm phiền hai vị thông báo một tiếng."
Nghe Ngô Thanh Sách báo tên xong, hai thủ vệ không khỏi sững sờ, nhưng nghe được mấy chữ Quy Tâm tông thì hiểu rõ.
Dù nghe thấy liên quan tới chuyện từ hôn hai người có chút khó chịu nhưng rốt cục họ chỉ là thủ vệ nho nhỏ, cùng lắm chỉ giấu trong lòng, nếu biểu hiện ra ngoài thì không hay. Ngay cả Diệp gia người ta còn dám từ hôn thì hai thủ vệ nhỏ nhoi như họ tính là gì? Đoán chừng dù có bị giết cũng chẳng có chỗ kêu oan.
Thế là một trong hai thủ vệ lập tức chắp tay nói:
"Nguyên lai là khách quý của Quy Tâm tông, công tử chờ một lát, ta vào bẩm báo lão gia."
"Phiền toái."
Ngô Thanh Sách chắp tay với đối phương.
Rất nhanh, thủ vệ đã nói việc này với quản gia, quản gia biết xong thì rất mau đã đi tới chính sảnh của lão gia.
Lúc này, Diệp Lăng Thiên đang thương nghị chuyện quan trọng với các thành viên trong gia tộc, hắn thấy quản gia tới liền biết có chuyện khẩn yếu, vì thế dừng hội nghị lại, hỏi:
"Chuyện gì?” "Bẩm báo lão gia, bên ngoài tới một thanh niên tự xưng là đệ tử Quy Tâm tông tới."
"Hửm?"
Thành viên Diệp gia ngồi trong sảnh nghe vậy thì nhao nhao nhíu mày, hôm trước họ đã nghe lão gia tử nói qua về việc Lục Dận Long sẽ phái một đệ tử thân truyền tới nhận lỗi.
Bất quá tuy nói là đệ tử thân truyền của Lục Dận Long, nhưng người Diệp gia chịu đủ loại trào phúng trong hai ngày này vẫn có chút không thoải mái.
Dù sao việc từ hôn đã khiến Diệp gia của họ cực kỳ mất mặt, kết quả đối phương chỉ phái đệ tử tới, nói rõ họ không coi trọng Diệp gia.
Đại nhi tử Diệp Xuyên của Diệp gia thở ra một hơi, nhìn về phía Diệp Lăng Thiên nói:
"Cha, Lục Dận Long khinh thường Diệp gia như vậy, chúng ta có nên ra oai phủ đầu với tiểu tử này không?” Thấy đại nhi tử ngu ngốc, Diệp Lăng Thiên vừa tính lên tiếng thì nhị nhi tử Diệp Tu Đức dã lắc đầu:
"Đại ca, tuyệt đối không thể a. Lục Dận Long vốn sĩ diện, xem mặt mũi cao hơn trời, nếu ngươi khi nhục đệ tử thân truyền của hắn, chẳng khác nào vả mặt hắn cả?” Diệp Lăng Thiên nghe xong, lúc này mới hài lòng gật đầu, cũng là nhị nhi tử gặp chuyện vẫn bình tĩnh.
Nghe Diệp Tu Đức phản bác mình, Diệp Xuyên lập tức vỗ bàn nói:
"Thế nào, hắn Lục Dận Long sĩ diện, Diệp gia chúng ta không được! ?” Diệp Tu Đức chắp tay đáp:
"Tiểu đệ không có ý này, chỉ là vấn đề này cần bàn bạc kỹ hơn, quyết không thể hành sự lỗ mãng."
Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Lăng Thiên:
"Cha, hay chúng ta đi gặp tiểu đệ tử kia trước xem sao."
"Tốt, lời Đức nhi nói hợp với ý ta."
Diệp Lăng Thiên nói xong thì nói với quản gia:
"Đi, dẫn hắn vào đây."
Nghe thấy cha đứng về phía đệ đệ, Diệp Xuyên hừ lạnh một tiếng, xụ mặt không nói lời nào.
Không bao lâu sau, Ngô Thanh Sách đã theo quản gia tiến vào chính sảnh. Ngô Thanh Sách phía thoáng qua xung, hành lễ với Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế bành đối diện:
"Ngô Thanh Sách của Quy Tâm tông bái kiến Diệp lão gia."
"Mau tới đây."
Diệp Lăng Thiên ngoắc tay với Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách bước vào đại sảnh, có chút quan sát người ngồi hai bên một hồi, phát hiện tất cả chỉ có biểu lộ thân mật, không có biểu lộ khinh thường.
Quả nhiên không khác gì sư huynh nói, vậy dễ rồi.
Chờ Ngô Thanh Sách đứng trong đại sảnh, Diệp Lăng Thiên gật đầu:
"Quả nhiên Thanh Sách rất tuấn tú lịch sự a, là đồ đệ mà Lục huynh đích thân lựa chọn.” "Đa tạ Diệp lão gia khích lệ."
Ngô Thanh Sách nói xong thì chắp tay nói với Diệp Lăng Thiên:
"Gần đây Phong Châu họa loạn không ngừng, gia sư thật sự khó lòng thoát thân, đành phải lệnh đệ tử tới nhận lỗi với ngài, vẫn xin Diệp lão gia thông cảm một hai."
Diệp Lăng Thiên nghe xong lộ ra thần sắc có chút hài lòng. Bất kể thế nào đi nữa, tên đệ tử này vẫn rất lễ phép, vốn hắn tưởng người tới sẽ mắt cao hơn đầu, ngang ngược càn rỡ. Diệp lão gia đang suy nghĩ bản thân nên nhịn hay không.
Nhưng bây giờ nếu không cần mạo hiểm vạch mặt, tâm tình tự nhiên tốt hơn rất nhiều.
Thần sắc Diệp Lăng Thiên khẩn trương nói:
"Lão phu cũng nghe nói gần đây Phong Châu có chút không yên, sư phụ ngươi không có sao chứ?"
"Xin Diệp lão gia yên tâm, gia sư vẫn mạnh khỏe."
Không đợi Diệp Lăng Thiên mở miệng, Diệp Xuyên bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Nếu Lục tông chủ vẫn mạnh khỏe, chứng tỏ chuyện ở Phong Châu cũng không quá lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận