Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 292: Ba Đánh Một

"Đi a, có thể nhìn thấy trò vui đấy.” "Các ngươi nói xem, vì sao tộc trưởng đột nhiên tìm phế vật Diệp Phàm kia..."
"Suỵt... Ta thấy tộc trưởng tươi cười như thế, hẳn là tìm Diệp Phàm có chuyện tốt, ngươi chớ nói lung tung thì hơn."
"Ai, các ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đuổi theo đi."
"Ầm! Ầm! Không ngờ vẫn rất có cốt khí a, ngươi nói không! Ầm! Nói không!"
Trong lúc Diệp Lăng Thiên dẫn Ngô Thanh Sách vào sâu trong rừng, cả hai nghe đến tiếng đập nện không ngừng vang lên.
Đám người vừa tới cảm nhận được có chuyện không đúng thì tăng nhanh bước chân.
Chỉ gặp cách đó không xa, Diệp Phàm bị hai đệ tử giữ tay, như bao cát bị Diệp Vịnh không ngừng ra sức đánh.
"Dừng tay!"
Lúc này, Diệp Lăng Thiên hét lớn một tiếng.
Diệp Vịnh đánh đến mức điên cuồng, đột nhiên nghe được tiếng quát lớn như thế thì bị dọa cho giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là tộc trưởng đến!
"Bái kiến tộc trưởng!"
Diệp Vịnh vội hành lễ.
Hai đệ tử Diệp gia kia thấy thế cũng buông Diệp Phàm ra, tới hành lễ với tộc trưởng.
Diệp Hoa Thanh thấy thế thì vội chạy đến bên cạnh, đỡ Diệp Phàm:
"Phàm nhi, Phàm nhi, ngươi thế nào rồi?"
"Khục... Khục!"
Diệp Phàm ho ra hai ngụm máu, cười đáp:
"Ta không sao, yên tâm đi cha."
Không đợi Diệp Hoa Thanh lên tiếng, Diệp Lăng Thiên lạnh lùng quát ba người Diệp Vịnh:
"Các ngươi đang làm gì!"
"Ta... Chúng ta đang luận bàn võ công."
Ánh mắt Diệp Vịnh có chút hốt hoảng hồi đáp.
"Ba đánh một mà gọi là luận bàn võ công?"
Lúc này, Diệp Xuyên đi đến trước mặt Diệp Vịnh, che chở nói:
"Cha, chỉ là tiểu hài tử đánh nhau thôi, rất bình thường."
Nghe Diệp Xuyên nói vậy, Diệp Hoa Thanh nhìn nhi tử vết thương chồng chất trong ngực, giận dữ đứng lên nói:
"Ngươi gọi đây là tiểu hài tử đánh nhau? Được, để ta tìm hai đệ tử giữ tay con trai ngươi lại, để Phàm nhi đánh một trận!” "Ngươi dám!"
Diệp Xuyên hung hăng trừng mắt quát Diệp Hoa Thanh.
"Có gì mà không dám!"
Mắt thấy hai người này sắp đánh nhau, Diệp Lăng Thiên quát:
"Đủ rồi! Còn chưa đủ mất mặt xấu hổ sao! Đều theo ta ra ngoài!"
"Vâng..."
Đám người cùng đáp.
… Trở lại khu huấn luyện, Diệp Lăng Thiên ngay trước mặt tất cả tộc nhân cùng đệ tử hỏi Diệp Vịnh:
"Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Diệp Vịnh cúi đầu, không nói lời nào.
Hừ ra một hơi, Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Phàm nói:
"Diệp Phàm, ngươi tới nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Diệp Phàm đang được cha mình đắp rượu thuốc thì đứng dậy đi tới trước mặt tộc trưởng, chắp tay nói:
"Hồi bẩm tộc trưởng, ta và đám Diệp Vịnh chỉ đang luận bàn chiêu thức, chuyện vừa rồi bởi vì đệ tử tài nghệ không bằng người."
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì nhíu mày:
"Diệp Phàm, ngươi không cần sợ, hôm nay có ta ở đây, ta cam đoan không có bất kỳ người nào dám vì chuyện ngươi nói thật mà đến báo thù ngươi."
Nói xong, Diệp Lăng Thiên trừng Diệp Xuyên một chút, người sau quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào.
Nhưng Diệp Phàm nghe xong vẫn như cũ chắp tay nói:
"Hồi bẩm tộc trưởng, đệ tử nói thật, ta và Diệp Vịnh chỉ đang luận bàn."
Nghe Diệp Phàm kiên định trả lời, Ngô Thanh Sách cũng hiểu vì sao sư huynh lại coi trọng thiếu niên này như vậy. Hắn bị đánh tới mặt mũi sưng húp cũng không muốn dựa giẫm vào ai, vì hắn hiểu con đường này chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi.
Diệp Vịnh bên cạnh nghe thế cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã cong khóe miệng, vì hắn biết Diệp Phàm không dám nói, hắn sợ cáo trạng xong sẽ bị đánh thảm hơn.
Hừ, coi như ngươi thức thời.
Thấy Diệp Phàm làm sao cũng không chịu nói ra chân tướng, Diệp Lăng Thiên chỉ đành thở dài:
"Nếu đã thế, về sau lúc luận bàn cẩn thận một chút, đừng khiến cả người đều là thương tích."
"Vâng, tộc trưởng."
Bốn người đồng thời chắp tay nói với Diệp Lăng Thiên.
Xử lý xong chuyện này, Diệp Lăng Thiên giới thiệu với Diệp Phàm:
"Vị này là Ngô Thanh Sách, đệ tử thân truyền của tông chủ Quy Tâm tông. Lần này tới đặc biệt vì chuyện từ hôn, các ngươi nhận thức một chút đi."
Nghe được ba chữ Quy Tâm tông, Diệp Phàm nhịn không được nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn Ngô Thanh Sách một chút, Diệp Phàm mặt không thay đổi nói:
"Diệp Phàm."
"Hạnh ngộ."
Ngô Thanh Sách chắp tay với Diệp Phàm.
Thấy Diệp Phàm không có phản ứng, Ngô Thanh Sách nói tiếp:
"Lúc gần đi, gia sư dặn ta nhất định phải nhận lỗi với ngươi thật tốt. Chuyện này đều là tôn nữ của hắn sai, ta thay nàng thành thật tạ lỗi với ngươi."
Diệp Phàm nghe xong, nắm đấm lại càng chặt hơn, hắn cơ hồ rít ra từ kẽ răng:
"Nói với nàng, ba năm sau ta sẽ đi tìm nàng."
Nghe được câu trả lời này, Ngô Thanh Sách xem như không ngoài ngoài ý liệu. Mấy hôm trước hắn theo sư huynh quan sát Diệp Phàm mấy ngày, có thể nói hiện trạng hiện tại của hắn đều vì bị Lục Thanh Âm từ hôn mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận