Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 294: Đại Khai Nhãn Giới

"Tốc độ thật nhanh! Chờ một chút... huyền khí của hắn! ?"
"Thật mạnh! Huyền khí thật mạnh! Huyền khí của hắn vậy mà..... ".
"Hắn là Huyền Sư! ? Chưa tới hai mươi đã là Huyền Sư! ?"
Trong lúc Diệp Sóc còn chưa tìm được Ngô Thanh Sách thì đệ tử Diệp gia xung quanh đang không ngừng kinh hô.
Dù thanh âm các sư huynh đệ không lớn nhưng hai chữ Huyền Sư lại rõ ràng chui vào trong tai Diệp Sóc.
Hai chữ này có thể nói là đinh tai nhức óc với hắn!
Diệp Sóc có chút không dám tin xoay người, giờ phút này Ngô Thanh Sách mới vừa rồi còn như bạch y thư sinh nay được vây quanh bởi huyền khí màu đỏ tía, trong huyền khí cường đại là từng đạo hồ quang điện đang không ngừng nhảy lên.
Đây là huyền khí gì vậy! ?
Diệp Sóc từng nghe có ít kỳ tài ngút trời, trong huyền khí có chứa Ngũ Hành chi lực, tức là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nhưng chưa từng nghe có người trong huyền khí có sẽ chứa lôi đình chi lực.
"Ngô huynh đã là Huyền Sư cảnh?"
Diệp Sóc giật mình hỏi.
Ngô Thanh Sách gật đầu:
"Ừm, vài ngày trước vừa đột phá đến Huyền Sư lục giai."
"Huyền Sư lục giai! ?"
Một đám đệ tử Diệp gia nhao nhao hít sâu một hơi, mặc dù bọn hắn có thể cảm giác được huyền khí của Ngô Thanh Sách mạnh hơn Huyền Sư vừa tấn thăng rất nhiều, cơ mà không ngờ đối phương đã là Huyền Sư lục giai!
Phải biết, sư phụ của họ cùng lắm chỉ là Huyền Sư ngũ giai mà thôi.
Diệp Lăng Thiên cùng đám nhi tử cũng nhịn không được mà kinh ngạc há to miệng, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt đã sắp là cường giả trùng kích Đại Huyền Sư.
Việc này khiến đám người Diệp gia khó khăn lắm mới tới Huyền Sư không khỏi có chút xấu hổ.
Trong đám người, Diệp Phàm tất nhiên cũng kinh ngạc không gì sánh được, không ngờ sứ giả mà Quy Tâm tông phái tới lại là kỳ tài ngút trời như vậy, đồng thời cũng khiến hắn không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Diệp Sóc biết Ngô Thanh Sách đã là Huyền Sư lục giai nhưng không có bất kỳ ý nghĩa lùi bước nào. Hắn bày ra tư thế tiến công:
“Trước khi giao thủ tiếp, không biết Ngô huynh có thể giúp ta hóa giải cái thắc mắc?” "Mời Diệp huynh đệ nói."
"Không biết linh khí trên thân Ngô huynh là chi nào của Ngũ Hành a?” "Phương đông quẻ chấn, chấn là sấm, Ngũ Hành thuộc mộc."
Sau khi dùng Lôi Viêm Tôi Thể Đan có bảy phần dược lực, Ngô Thanh Sách cũng cảm thấy huyền khí của mình có biến hóa. Ban đầu chỉ là trong lúc vận dụng chiêu thức có kèm theo Lôi linh khí, nhưng theo thời gian dần qua, Lôi linh khí trong cơ thể hắn ngày càng dư dả, cho tới bây giờ mắt trần cũng có thể thấy được.
Đối với loại dược hiệu kỳ diệu này, Ngô Thanh Sách chỉ có thể thầm cảm khái.
Sư huynh của ta đúng là luyện đan vô địch thiên hạ!
"Thì ra là thế, đa tạ Ngô huynh chỉ giáo, cẩn thận!"
Diệp Sóc nói xong, bỗng tiến lên trước một bước, Sâm La kiếm như linh xà đâm về phía Ngô Thanh Sách.
Nhưng một kích mạnh nhất của Diệp Sóc lại bị Ngô Thanh Sách dùng ngón tay và ngón giữa hời hợt kẹp lấy, phá giải.
Thấy Diệp Sóc trợn to mắt, Ngô Thanh Sách phảng phất như thấy được lúc sư huynh đối chiến cùng mình.
Khó trách sư huynh thích dùng tay kẹp kiếm của mình, cảm giác này..... rất sảng khoái a.
Sau khi đã bày ra thực lực Huyền Sư lục giai, tất nhiên Ngô Thanh Sách sẽ chọn tốc chiến tốc thắng, bằng không kéo dài sẽ lộ vẻ như hắn muốn đùa bỡn Diệp Sóc, như thế không phải lập uy với đệ tử Diệp phủ mà đang gây thù hằn thì đúng hơn.
"Tiểu đệ cam bái hạ phong."
Diệp Sóc hở dài một hơi, thu Thanh Bình kiếm vừa được Ngô Thanh Sách buông ra vào vỏ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả đệ tử Diệp gia, Diệp Lăng Thiên vỗ tay nói:
"Thanh Sách quả nhiên thiên phú dị bẩm a, khó trách có thể được Lục huynh thu làm đệ tử thân truyền, tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, thật khiến lão phu nhìn mà than thở a."
"Diệp lão gia quá khen."
Ngô Thanh Sách chắp tay.
Mặc dù đệ tử nhà mình thất bại rất thảm, nhưng trong lòng Diệp Lăng Thiên không có gì không thoải mái, vì hắn nghĩ tới Lục Dận Long chịu phái đệ tử thiên phú xuất chúng tới nhận lỗi, chứng tỏ rất xem trọng tình nghĩa giữa hai nhà họ. Cộng với tin tức ngầm từ Phong Châu truyền tới gần đây, hắn cũng không quá mức chấp nhất nữa.
Có lẽ Lục huynh thật không có thời gian tới a... .
Thấy chúng đệ tử đều sững sờ nhìn Ngô Thanh Sách, Diệp Lăng Thiên thừa cơ nói:
"Bình thường cả đám đều mắt cao hơn đầu, hiện tại cũng biết trên đại lục, người tu luyện xuất sắc có thực lực bậc nào rồi chứ gì."
"Đã biết."
Chúng đệ tử cúi đầu chắp tay nói.
Hôm nay bọn hắn thật sự đã được đại khai nhãn giới, vốn họ tưởng người như Diệp Sóc đã là thiên phú dị bẩm, phóng mắt toàn đại lục cũng xem như nhất đẳng, nhưng sự xuất hiện của Ngô Thanh Sách đã cho họ một bài học mới, cho họ thấy bản thân chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận