Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 295: Vận Mệnh Nhân Vật Chính

Sau khi răn dạy các đệ tử vài câu, Diệp Lăng Thiên dẫn Ngô Thanh Sách vào đại sảnh, để lại chúng đệ tử tốp năm tốp ba thảo luận chuyện vừa rồi.
Nhìn theo hướng Ngô Thanh Sách rời đi, trong lòng Diệp Phàm ngũ vị trần tạp.
Hắn nhớ, nếu thiên phú tu luyện của mình không biến mất, có lẽ tới tuổi của Ngô Thanh Sách cũng mạnh như đối phương, hoặc thậm chí càng mạnh hơn!
Đáng tiếc... Những điều này chỉ tồn tại trong ảo tưởng của hắn, vì hiện tại hắn chỉ là một phế vật ngay cả Diệp Vịnh cũng không thể đánh bại.
Đêm khuya, Ngô Thanh Sách tiến vào tiểu viện Diệp Lăng Thiên an bài cho mình, thậm chí còn có nha hoàn chuyên môn hầu hạ hắn, có thể nói là quy cách đãi ngộ cao nhất.
Ngô Thanh Sách bái biệt Diệp gia cao tầng xong thì thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên hắn làm “công tác xã giao” cho Tông chủ. Có nhiều vấn đề hắn không biết nên đối phó thế nào, vì thế hắn đã dùng chiêu mà sư huynh chỉ cho mình, im lặng để giả trang làm cao thủ.
Mà một chiêu này hiệu quả cực tốt, mỗi lần đều sẽ có người giúp hắn hoà giải, đổi chủ đề, chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Ngô Thanh Sách nhã nhặn từ chối nha hoàn muốn hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo rồi rời khỏi biệt viện, đi tới khu rừng phía sau Diệp gia.
Vài ngày trước, hắn đã cùng sư huynh tới Diệp Phàm, hắn biết mỗi đêm đối phương đều sẽ tới này luyện công, dù tốc độ tăng lên của tu vi cực kỳ chậm nhưng vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của con hàng này.
Đêm nay, Diệp Phàm vẫn như cũ tu luyện ở bên cạnh con sông nhỏ, một mực luyện đến khi toàn thân đổ đầy mồ hôi, tinh bì lực tẫn mới ngồi xuống thở dốc nghỉ ngơi.
"Diệp Phàm ca ca, uống chút chè, nghỉ ngơi đi."
Tân Đông Nhi vẫn luôn ngồi chờ lập tức bưng một bát chè khoai lang nấm tuyết tới.
"Tạ ơn."
Nhận lấy bát chè Tân Đông Nhi đưa tới, Diệp Phàm nhìn nàng rồi nói:
"Đông Nhi, ngươi không cần mỗi đêm đều theo ta đâu, ta..."
"Diệp Phàm ca ca, đây đều là ta tình nguyện, ngươi không cần khách khí với ta."
Diệp Phàm thở dài, dù không muốn để Đông Nhi thấy vẻ chật vật này của mình nhưng hắn cũng chẳng cách nào cường ngạnh cự tuyệt Đông Nhi, không thể làm gì khác hơn là nói hai chữ tạ ơn rồi một hơi uống sạch nước chè.
Trong lúc Tân Đông Nhi chuẩn bị múc thêm một bát nữa thì Diệp Phàm đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
"Ai! ?"
Diệp Phàm lo lại là tên hỗn đản Diệp Vịnh nên nắm chặt trường thương trong tay, hô to.
"Là ta, Ngô Thanh Sách, buổi chiều chúng ta đã gặp mặt rồi."
Trong bóng đêm, Ngô Thanh Sách chậm rãi tới gần Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy là người tới là Ngô Thanh Sách thì thân thể vốn căng cứng nay đã thả lỏng một chút, nhưng hắn cũng chẳng có tí cảm tình nào với Ngô Thanh Sách đến từ Quy Tâm tông cả. Vì vậy chỉ chắp tay rồi không nói gì thêm nữa.
Ngược lại, Tân Đông Nhi thấy Ngô Thanh Sách thì chắp tay:
"Gặp qua Ngô đại ca, không biết vì sao đêm khuya Ngô đại ca lại đến chỗ này?"
"Ngủ không được, muốn tìm chỗ yên tĩnh giải sầu một chút."
"Thì ra là thế, vậy chúng ta không phiền Ngô đại ca giải sầu."
"Là ta trễ nải các ngươi luyện công mới đúng, các ngươi tiếp tục đi, ta đi về phía trước một chút."
Dọc theo sông nhỏ đi trong chốc lát, Ngô Thanh Sách quay đầu thì phát hiện hai người kia không đuổi theo, hắn mới lấy cẩm nang màu xanh từ trong Càn Khôn giới ra.
Dựa vào tình huống hiện tại, không ai tới làm phiền hắn nên lấy túi màu xanh ra xem mới đúng.
Lại đợi thêm một chén trà không thấy ai, Ngô Thanh Sách đang muốn về thì trên trán tê rần.
Ngô Thanh Sách cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, không chút nghĩ ngợi cúi đầu chắp tay:
"Sư huynh."
"Vừa rồi không phải ngươi tính quay về đó chứ?” Giang Bắc Nhiên nhìn Ngô Thanh Sách rồi hỏi.
"Ta... Thật đúng là có ý này."
Biết mình không thể gạt được sư huynh, cho nên Ngô Thanh Sách chọn ăn ngay nói thật.
"Hơn nửa đêm chạy chạy vào trong rừng tản bộ đã đủ kỳ lạ rồi, bây giờ ngươi quay về? Có phải ngươi cảm thấy Diệp Phàm còn chưa đủ cảnh giác với ngươi?” "Ta sai rồi..."
"Kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho ta nghe.” "Vâng."
Ngô Thanh Sách nói xong thì bắt đầu báo cáo.
Cũng như khi còn ở Yểm Nguyệt tông, Ngô Thanh Sách kể lại những gì mình từng trải qua một cách thật chi tiết.
Sau khi nghe tới chỗ Diệp Lăng Thiên nhận quà rồi bỏ qua chuyện từ hôn, Giang Bắc Nhiên biết Diệp Phàm nay đã là phế vật thật sự chẳng có chút địa vị nào trong Diệp gia. Chỉ dựa vào điểm này, đoán chừng nếu Lục Dận Long đích thân tới, ước hẹn ba năm hay lập tức thi đấu đều như nhau, vì chẳng ai để tâm tới cảm thụ của Diệp Phàm cả.
Quá thảm... Đây chính là thiếu niên mang vận mệnh của nhân vật chính a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận