Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 299: Kế Hoạch Mới

"Bái kiến Diệp lão gia."
Trong thư phòng Diệp phủ, Cố Thanh Hoan hành lễ với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, nhớ tới những gì tối qua tôn nhi của mình nói.
"Tống lão bản chịu tới, nhưng hắn hi vọng gia gia ngài cho phép hắn có thể đơn độc gặp, đừng nói với bất luận kẻ nào."
Vừa nghe thấy yêu cầu này, Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn nhớ tới biểu hiện của Tống lão bản, hẳn đối phương đã có dự tính gì đó, bằng không lần đầu gặp cũng không có yêu cầu này.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười:
"Tống lão bản hiện tại là nhân vật phong vân trên trấn a."
"Diệp lão gia quá khen rồi, tại hạ chỉ biết mở khách sạn miễn cưỡng sống tạm qua ngày thôi."
"Ha ha, hay cho câu miễn cưỡng sống tạm qua ngày, Tống lão bản cực kỳ khiêm tốn a."
Hôm qua, Diệp Lăng Thiên thông qua quản gia nghe được rất nhiều chuyện về vị Tống lão bản này. Có thể nói thời gian đối phương tới đây không dài, thế nhưng làm được không ít chuyện.
Không chỉ giải quyết vấn đề kinh doanh nan giải, còn chữa khỏi bệnh cho các tộc nhân của mấy gia tộc lớn. Chỉ một thời gian ngắn đã kéo quan hệ được với nhiều đại nhân vật như vậy.
Hàn huyên với Cố Thanh Hoan vài câu xong, Diệp Lăng Thiên cũng đi thẳng vào vấn đề:
"Ta nghe Sóc nhi nói, Tống lão bản có thể giúp ta là ai đang hãm hại Diệp gia?"
"Với việc này, tại hạ đã có cách giải quyết, chỉ là phiền Diệp lão gia ngài phối hợp một chút."
Thấy Tống lão bản trực tiếp bỏ qua giai đoạn suy đoán, nhảy trực tiếp tới giai đoạn này, đưa hẳn ra biện pháp thì Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc nói:
"Ồ? Tống lão bản đã có cách rồi?"
"Đúng vậy, chỉ cần làm thế này là có thể..."
Giờ Tuất hôm sau, Ngô Thanh Sách đi theo Diệp Sóc say khướt cùng về Diệp phủ, Diệp Sóc mặt mũi tràn đầy nộ khí vọt thẳng tới chính sảnh hô:
"Gia gia! Ngày mai ngươi tìm người khác bồi cái tên Ngô Thanh Sách này ra ngoài đi, ta không hầu hạ nổi hắn nữa."
Câu nói này kêu vang động trời, cơ hồ toàn bộ người Diệp phủ đều nghe được.
Diệp Lăng Thiên đang uống trà nghe xong thì nhíu mày:
"Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ, bình thường ta dạy ngươi thế nào?"
"Gia gia, không phải ta muốn hô to gọi nhỏ, thật sự là cái tên Ngô Thanh Sách quá khinh người, mỗi ngày muốn ta giúp hắn mua phỉ thúy đắt đỏ, đồ cổ tranh chữ, cửa hàng Cảnh Thái bình thường còn chẳng nỡ tới mua, hắn thì hay rồi, vào xong cái gì cũng muốn mua! Ta thấy hắn tới tạ lỗi là giả, doạ dẫm chúng ta mới là thật!"
Lúc này Ngô Thanh Sách say khướt đi tới cười nói:
"Chẳng phải chỉ mua chút đồ sứ hàng dệt thôi mà, Diệp thiếu keo kiệt như vậy làm gì?"
"Hẹp hòi! Ngươi có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền vì ngươi không! ?"
Tiếng cãi lộn của cả hai càng lúc càng lớn. Rất nhanh, đám nhi tử của Diệp Lăng Thiên dã nghe tiếng chạy đến, còn có rất nhiều nha hoàn hạ nhân cũng lặng lẽ tới xem náo nhiệt.
"Sư phụ ta cho các ngươi một viên đan dược thất phẩm quý giá như thế, các ngươi mua chút đồ để ta mang về hiếu kính sư phụ có gì là sai?” Lời này vừa nói ra, các nhi tử của Diệp Lăng Thiên đều cau mày, Diệp Xuyên trực tiếp vỗ bàn nói:
"Họ Ngô kia! Mấy hôm nay chúng ta cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi thật nghĩ bản thân cao giá lắm đúng không! ?"
"Đủ rồi! Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!"
Lúc này, Diệp Lăng Thiên bỗng vỗ bàn một cái, thở dài nói:
"Thanh Sách đường xa mà đến, hắn muốn cái gì, cứ mua tặng hắn là được, tính toán chi li như thế làm gì."
"Nhưng mà gia gia!"
"Được rồi! Đừng nói nữa, quyết định như vậy đi."
Nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, Ngô Thanh Sách chắp tay:
"Đa tạ Diệp lão gia."
Nói xong thì hát khẽ rời đi, bỏ lại người của Diệp gia đứng nhìn, Diệp Xuyên dẫn đầu quát:
"Trước mấy ngày ta còn nghĩ người của Quy Tâm tông là thành tâm đến nhận lỗi. Hiện tại xem ra là đang trêu chọc chúng ta!"
Diệp Tu Đức nghe xong thì đáp lại:
"Đại ca, Ngô Thanh Sách làm vậy cũng chưa chắc là chủ ý của Lục tông chủ."
"Lão nhị, đến cùng ngươi có còn là người Diệp gia không! Cùi trỏ sao cứ hướng ra ngoài vậy! Quy Tâm tông này hết lần này đến lần khác vũ nhục chúng ta, ngươi có thể chịu, ta không thể!"
Trong chính sảnh, thanh âm cãi lộn càng lúc càng lớn. Rất nhanh, quản gia đã đi ra xua đuổi đám nha hoàn và hạ nhân:
"Đi đi đi, đây là chuyện các ngươi nên nghe sao? Không cần mệnh nữa đúng không."
Đám người nghe xong thì lập tức tản ra, trong đám người, một tiểu tỳ dâng trà tươi cười, bộ đáng vô cùng cao hứng.
Mặt khác, Ngô Thanh Sách "say khướt" đã về tới phòng mình, nhìn Cố Thanh Hoan trong phòng nói:
"Thanh... Tống lão bản, biện pháp này thật sẽ hiệu quả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận