Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 303: Đáp Án

"Thế nào?"
"Trong trận tỷ thí toàn thiên chi kiêu tử này, Ngô giáo đầu lại được khôi thủ! Quả nhiên là kỳ tài tái thế."
"Lợi hại như vậy! ? Chẳng phải Ngô giáo đầu chính là người tu luyện trẻ tuổi mạnh nhất Phong Châu rồi à?” "Đúng a, ta chính là ý này.” "Thừa dịp Ngô giáo đầu vẫn còn ở đây, chúng ta phải theo hắn học hỏi nhiều hơn. Về sau coi như không thành đệ nhất cường giả Lan Châu thì thứ hai thứ ba cũng không tệ."
"Không sai, đi mau, đi mau."
Thấy hai vị đường huynh đuổi theo Ngô giáo đầu, thời khắc này trong lòng Diệp Phàm thập phần rung động.
Vì Ngô Thanh Sách là đệ tử Quy Tâm tông nên Diệp Phàm vẫn luôn không chào đón đối phương, nhưng hiện tại hắn đã không cần ôm cừu hận với thế giới nữa, khi đối đãi với người khác cũng lý trí hơn rất nhiều.
Khi không còn cừu hận cản trở, Diệp Phàm càng ý thức được Ngô giáo đầu thật ra rất mạnh, là đệ nhất nhân của Phong Châu, đây chính là vinh dự độc nhất toàn châu, là thứ mà hiện tại hắn không cách nào chạm tới, cũng vô pháp tưởng tượng.
Mà một người như vậy lại đặc biệt tới vì hắn.
Chẳng lẽ ta cũng có cơ hội để trở thành người như Ngô giáo đầu...
Khi ý niệm này xuất hiện, cảm giác gông xiềng sắp bị phá vỡ lần nữa xuất hiện.
Lần này Diệp Phàm đã hiểu, đây là dục vọng hắn mơ ước đã lâu! Dục vọng muốn mạnh lên!
Chờ đến khi thời gian tu luyện kết thúc, Diệp Phàm đi tìm Ngô Thanh Sách.
"Ngô giáo đầu, ta... Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài."
Thấy đây là lần đầu Diệp Phàm chủ động tới tìm mình, Ngô Thanh Sách phát hiện ánh mắt đối phương đã sáng tỏ hơn nhiều, biểu lộ như toàn thế giới nợ hắn đã không còn nữa.
"Lên trấn đi dạo đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
"Được."
Diệp Phàm đi theo Ngô Thanh Sách lên Tập Nguyên trấn, Diệp Phàm mấy lần há miệng muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
"Ta cũng từng giống ngươi."
Nghe Ngô Thanh Sách đột nhiên nói, Diệp Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó hỏi:
"Giáo đầu, ngài nói giống là... ?"
"Nhỏ yếu như ngươi, tự cho mình là một mình đối kháng toàn bộ thế giới."
"Ta..."
Diệp Phàm muốn giải thích hai câu nhưng phát hiện Ngô Thanh Sách nói không sai, từ khi mất đi thiên phú tu luyện, hắn vẫn luôn có tâm tính như vậy.
Suy nghĩ một lát, Diệp Phàm hỏi:
"Ngô giáo đầu, hiện tại ngài đã nghĩ thế nào?” Ngô Thanh Sách nghe xong thì nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác:
"Đó là của ta đáp án, mà bây giờ ngươi cần tìm tới, là chính ngươi đáp án."
Nói xong, Ngô Thanh Sách dừng bước, mua hai khối Long Tu Tô, cho Diệp Phàm một khối rồi nói:
"Từ từ mà suy nghĩ đi, ta tin ngươi cũng sớm tìm được câu trả lời như ta thôi.” Nói xong thì vỗ vỗ vai Diệp Phàm, phất tay rời đi.
Thấy bóng lưng Ngô Thanh Sách dần biến mất, Diệp Phàm bắt đầu ăn Long Tu Tô.
Hương vị Long Tu Tô rõ ràng, vừa vào có vị chua nhưng dần lại thấy ngọt.
Đột nhiên, Diệp Phàm đã hiểu.
Ngô giáo đầu đang mượn Long Tu Tô muốn nói ta biết là khổ tận cam lai!
Ngay lập tức, Diệp Phàm cảm thấy Long Tu Tô ngày càng ngọt.
Trong lúc Diệp Phàm đang muốn mua thêm hai khối Long Tu Tô lúc thì quay đầu lại, hắn phát hiện chẳng biết từ lúc nào bản thân dã đi tới trước Đào Cư khách sạn.
Nghĩ đến Tống tiên sinh đang ở trong đó, Diệp Phàm lập tức nhận ra Ngô giáo đầu chắc chắn đang muốn dẫn hắn tới đây.
Diệp Phàm thầm cám ơn Ngô giáo đầu một tiếng rồi quay người đi vào Đào Cư khách sạn.
Thấy rốt cục Diệp Phàm cũng vào khách sạn, Ngô Thanh Sách trốn cách đó không xa cẩm thận xem lại cẩm nang.
Ân, lời kịch không sai, cũng không có vấn đề gì cả.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm tới Đào Cư khách sạn, đa số thời gian hắn đều đặt vào việc tu luyện, dù tu vi tăng lên rất chậm nhưng cũng vì rất chậm, hắn mới phải càng thêm kiên trì, bằng không hắn thật sự chỉ có thể làm phế vật cả đời.
Là người Diệp gia, Diệp Phàm vẫn có chút đặc quyền, hắn không cần xếp hàng ở ngoài, nói ra tên mình xong liền được tiểu nhị dẫn vào đại đường.
Diệp Phàm kêu một bầy rượu rồi bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Tống lão bản.
"Thẩm huynh, Xích Viêm Thảo của ta mọc nhanh hơn ngươi nhiều a.” "Thì sao, màu sắc Xích Viêm Thảo của ngươi không rực rỡ bằng ta.” "Sao lại không tiên diễm bằng của ngươi, rõ ràng đỏ rực thế này, so với khuôn mặt hoa khôi của Phiêu Hương lâu còn hồng hơn, về sau chắc chắn có thể luyện ra đan dược tốt.” ...
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Diệp Phàm mới nhìn ra, lúc này phát hiện bên cạnh khách sạn có trồng mấy chục khỏa Xích Viêm Thảo, mỗi khỏa đều có tên của người danh lưu mà hắn biết.
Giờ khắc này, Diệp Phàm đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Đào Cư khách sạn bỗng trở thành nơi dừng chân của các đại gia tộc.
"Chào Tống lão bản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận