Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 306: Gặp Gỡ

Nếu mọi chuyện thật như thế, Diệp Phàm tin tưởng mình nhất định sẽ sụp đổ.
Vì hắn không biết cơ hội tiếp theo khi nào mới tới.
Bây giờ nghe Lâm tiên sinh công nhận câu trả lời của mình, Diệp Phàm cao hứng vung nắm đấm lên.
"Ta thành công!"
Giờ Mùi hôm sau, Diệp Phàm mang tâm tình thấp thỏm đi tới cửa Đông, hắn không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nhưng hắn biết từ hôm nay trở đi, nhân sinh của hắn sẽ lần nữa có biến hóa cực lớn.
"Diệp Phàm."
Diệp Phàm đứng dưới cổng chào nghe có người gọi mình thì xoay người nhìn lại, phát hiện là Ngô giáo đầu đang phất tay với hắn.
Diệp Phàm cung kính thi lễ với Ngô giáo đầu, hắn thấy Ngô giáo đầu làm một thủ thế đi theo ta thì lập tức đi nhanh tới.
Chờ đi xa khỏi Tập Nguyên trấn, Ngô Thanh Sách đột nhiên nhìn về phía hắn, mở miệng nói:
"So với lần đầu ta thấy ngươi, ngươi đã thay đổi rất nhiều.”
Diệp Phàm nghe xong lập tức cúi đầu chắp tay nói:
"Ngô giáo đầu, lúc mới gặp mặt tiểu tử có nhiều đắc tội, mạo phạm, mong..."
"Ta không phải nói lúc đó."
Ngô Thanh Sách khoát tay với Diệp Phàm, rồi nói tiếp:
"Trước khi đến, chúng ta đã hiểu rất rõ về tình huống của ngươi, hoặc nói vì biết tình huống của ngươi nên ta mới tới tìm người. Cho nên chúng ta hiểu vì sao ngươi như vậy.” "Ba vị... Đã quan sát ta rất lâu sao?"
Diệp Phàm thăm dò hỏi.
"Không phải, về chuyện này, ngươi chờ chút sẽ rõ.” Ngay sau đó, Ngô Thanh Sách lại hỏi:
"Còn nhớ ta đã nói với ngươi, ngươi từng rất giống ta không?” "Lời nói còn văng vẳng bên tai."
"Bây giờ ngươi rất giống lúc ta vừa thay đổi, lệ khí dần biến mất, lần nữa có được dáng vẻ chân thật của mình.” Lệ khí...
Nghe được hai chữ này, Diệp Phàm dần hiểu biến hóa trong miệng Ngô giáo đầu.
Vừa đi, Ngô Thanh Sách nhìn Diệp Phàm không ngừng quan sát mình thì có hơi bồn chồn.
Sao đoạn đường này dài thế... . lời kịch nói hết rồi, lỡ hắn hỏi ta gì đó thì ta trả lời kiểu gì đây?
Vì cái gọi là sợ cái gì cái đó liền đến, Diệp Phàm do dự mấy lần cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
"Ngô giáo đầu, có thể cho ta biết một chút về quá khứ của ngài không?"
Ngô Thanh Sách không có lòng tin mình sẽ trả lời thành công bèn quay đầu nhìn Diệp Phàm cười một cái.
Không nói lời nào, giả bộ làm cao thủ!
Thấy Ngô giáo đầu không đáp lời, Diệp Phàm lần nữa luống cuống, cảm thấy mình không nên hỏi nhiều, vội nói xin lỗi:
"Là tiểu tử vô lễ, tùy ý nghe ngóng chuyện cũ của Ngô giáo đầu."
Thấy Ngô giáo đầu không nói gì, Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ.
Ngô giáo đầu có ý là... Chuyện đã qua, không cần nhắc lại làm gì? Muốn để ta từ giã cuộc sống cũ?
Trong lúc Diệp Phàm đang trầm tư, hắn đột nhiên phát hiện phía trước có một người đang đi tới, chính là Tống tiên sinh mặc một bộ trường bào màu đỏ.
Nhìn thấy Cố Thanh Hoan đến, Ngô Thanh Sách thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi xém nữa hắn bóp dái đồng đội rồi.
"Ta đã nghe được câu trả lời của ngươi."
Cố Thanh Hoan nói xong thì một trực tiếp mở miệng.
"Tiểu tử tư chất ngu dốt, nhất định đã khiến các vị tiên sinh thất vọng."
Cố Thanh Hoan lắc đầu, hồi đáp:
"Không, ta cảm thấy câu trả lời này không tệ, những gì ngươi từng trải qua còn quá ít, thứ phải học tập lại quá nhiều. Ta tin chỉ cần ngươi tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ biết tương lai mình cần gì.” Nghe xong câu này, không biết vì sao đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy những chuyện mình từng trải qua thật sự rất nhỏ bé, bản thân lẽ ra không nên quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Cả hai đi tiếp, Lạc Văn Chu đã sớm chờ thấy Diệp Phàm thì hỏi:
"Trên đường đi, ngươi học được gì, nghĩ ra được gì rồi?” Giờ khắc này Diệp Phàm mới đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai từ khi rời khỏi Tập Nguyên trấn lúc, ba vị tiên sinh cũng bắt đầu dạy dỗ hắn.
"Vâng, những gì hai vị tiên sinh nói phảng phất như thể hồ quán đỉnh, giúp ta lần nữa nhìn lại kỹ nhân sinh của mình.” Nói xong, Diệp Phàm phân biệt bái tạ ba người:
"Tạ ơn ba vị tiên sinh, ta nhất định sẽ nhớ kỹ những gì các vị dã dạy bảo."
Lạc Văn Chu hài lòng gật đầu:
"Xem ra ngươi đã hiểu rồi. Đi theo ta.” Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, hắn hít sâu một hơi, bước đi cũng kiên định hơn.
Một khắc leo lên tới dốc nhỏ, Diệp Phàm đột nhiên sững sờ, vì trên đỉnh sườn là một người hắn chưa bao giờ thấy.
Đó là thanh niên thanh tú, lông mi thật dày phảng phất như tạo thành bóng che khuất ánh mắt. Đôi mắt phảng phất như nhìn thấy lòng người khiến Diệp Phàm cảm thấy bản thân như chẳng còn chỗ ẩn nấp.
Đối phương mặc áo bào màu xanh cực kỳ bình thường, đồ văn có đường viền màu xanh nâu hoa lệ phức tạp kết hợp cùng bộ với trâm trúc giản dị.
Nhìn như tùy ý lại tự nhiên, phảng phất như tiên nhân hạ phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận