Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 309: Ta Chính Là Bàn Tay Vàng

Chờ Diệp Phàm xếp bằng ngồi dưới đất, Giang Bắc Nhiên cắm một Huyền Hoàng Kỳ lên Khôn vị.
Tiếp đó chỉ nghe soạt một tiếng thật lớn! Trên không trận pháp bỗng xuất hiện một cụm mây đen.
Áp lực từ mây đen khiến Diệp Phàm có chút khẩn trương, càng nhiều hơn là chờ mong.
Chờ tất cả mây đen tụ thành một đóa, Giang Bắc Nhiên mở miệng thì thầm:
"Thiên Cương giương oai, Huyền Vũ theo sau, Ngọc Thải diêu qua, Huỳnh Hoặc lưu huy!"
Trong lúc Diệp Phàm còn suy nghĩ bốn câu nói có ý gì thì một đạo thiên lôi bổ xuống từ trên trời.
"A! ".
Diệp Phàm đột nhiên bị sét đánh trúng đau đến kêu thành tiếng, nhưng chút đau nhức này hắn vẫn chịu được.
Ngay sau đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư liên tục đánh xuống, mãi cho đến khi đạo thứ chín kết thúc, mây đen mới tán đi.
Trận kỳ được triệt tiêu, Giang Bắc Nhiên đi tới nhìn Diệp Phàm nay cháy đen như than mà hỏi:
"Cảm thấy thế nào?"
Giang Bắc Nhiên không nhận được đáp án thì dùng tinh thần lực quét một chút, hắn phát hiện đối phương đã ngất đi.
Tố chất thân thể tiểu tử này có chút kém, mới có chín đạo lôi đã gánh không được.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu xong rồi ngồi xổm xuống, tháo vòng trên tay phải Diệp Phàm xuống.
Sách, vòng bị sét đánh chín lần cũng không nát, vòng tay này quả nhiên có vấn đề.' Lúc còn quan sát Diệp Phàm, Giang Bắc Nhiên đã dùng tinh thần lực cảm ứng được chỉ cần Diệp Phàm tu luyện, vòng tay này sẽ phát ra một loại ba động đặc thù.
Cảm giác quen thuộc này Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhận ra gì đó.
Đây là chiếc nhẫn biến thành vòng tay a...
Giang Bắc Nhiên cơ hồ có thể xác định được chỉ cần lấy vòng tay xuống, Diệp Phàm sẽ khôi phục bình thường, nhưng Giang Bắc Nhiên cảm thấy đã đùa giỡn đến nước này, nếu hắn cứ giải quyết bình thường như thế thì có hơi hụt hẫng a.
Cho nên hắn dứt khoát bày ra Thập Nhị Đô Thiên Lôi Trận, hiệu quả của trận pháp này là đả thông kinh mạch cho người tu luyện, để đối phương càng dễ hấp thu linh khí trong thiên địa hơn. Đúng với mục đích của Diệp Phàm, mà các bước cũng rất có cảm giác.
"Thanh Hoan, dìu hắn vào lều nghỉ ngơi một lát."
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Cố Thanh Hoan.
"Vâng."
Cố Thanh Hoan gật đầu, đi tới vác Diệp Phàm đi.
Mà Giang Bắc Nhiên thì tiếp tục nghiên cứu cái vòng màu đen.
Rốt cuộc thứ này có bí mật gì?
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực thẩm thấu nửa ngày cũng không thấy có gì lạ, hắn bèn gọi Ngô Thanh Sách lại:
"Thanh Sách, tới đây."
Ngô Thanh Sách nghe xong lập tức đi tới.
"Đeo cái vòng tay này lên."
Thấy sư huynh đưa mình một cái vòng tay màu đen, Ngô Thanh Sách đầu tiên là sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng đeo vòng tay lên.
"Hiện tại thử hấp thu linh khí xung quanh xem."
Ngô Thanh Sách nghe xong càng thêm ngơ ngác, nhưng hắn không hỏi gì, chỉ làm theo lời sư huynh.
Ngay sau đó Ngô Thanh Sách có chút cứng đờ.
"Sư... Sư huynh, ta không hấp thu linh khí được."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Ừm, không hấp thu được là đúng rồi."
Ngô Thanh Sách nháy mắt hai lần, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nguyên lai Diệp Phàm là bị vòng tay này hại.
"Sư huynh anh minh! Liếc mắt cái đã phát hiện vấn đề."
Ngô Thanh Sách sùng bái chắp tay nói.
"Bớt nói mấy thứ vô dụng này đi, tiếp tục hấp thu linh khí, đừng ngừng."
"Vâng..."
Ngô Thanh Sách gật đầu, ngồi xếp bằng, tiếp tục vận công.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngô Thanh Sách càng hiểu mấy năm nay Diệp Phàm đã phải trải qua những gì, loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ, mặc kệ hắn vận công thế nào, linh khí cũng không gia tăng chút nào chứ đừng nói gì hóa linh khí thành huyền khí.
Cứ như vậy một mực qua ba canh giờ, Giang Bắc Nhiên vỗ vai Ngô Thanh Sách hỏi:
"Có nghe được thanh âm kỳ quái gì không?” Ngô Thanh Sách mở mắt ra lắc đầu:
"Không có."
Kỳ quái a...
Vòng tay này đã theo Diệp Phàm nhiều năm, trước đó vài ngày đối phương cũng được buff từ hôn, theo lý lão gia gia trong này cũng nên tỉnh lại, nhưng bây giờ Ngô Thanh Sách thân là Huyền Sư, rót linh khí cho nó cả buổi sao vẫn chẳng có phản ứng gì nhỉ.
Chẳng lẽ cần thêm yếu tố gì khác? Vậy hố cha người ta rồi.
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên rất mong đợi với bàn tay vàng này. Nếu dùng tốt, nói không chừng chỉ cách vô địch thiên hạ một bước nhỏ.
Chờ một chút...
Suy tư một hồi, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Vì vòng tay này, Diệp Phàm mất đi thiên phú, vì mất đi thiên phú nên dẫn tới từ hôn cùng sự kiện ước hẹn ba năm, lại vì từ hôn cùng ước hẹn ba năm nên nhiệm vụ Thiên cấp mới được phát động.
Tổng kết lại là... Hắn là bị vòng tay này dẫn tới đây.
Nói cách khác... con mẹ nó, là bàn tay vàng?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận