Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 331: Khuất Phục

"Hồng gia chúng ta chưa từng tiếp xúc với hắn mà?"
Hồng Nhã Tuyên còn đang chọc chọc bát rau nay bị hù tới khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trực giác nói cho nàng biết, đại phiền toái này có thể là nàng rước lấy. Làm sao bây giờ! ? Đều tại ta nói lung tung! Lần này thật phiền.
Trong lúc nhất thời, Hồng Nhã Tuyền cảm thấy vô cùng tội lỗi, nàng cảm thấy rất có thể nàng sẽ trở thành tội nhân của gia tộc.
"Được rồi! Đừng có bối rối."
Hồng Ngụy Đào vung tay nói.
Mặc dù lúc này Hồng Ngụy Đào cũng vô cùng bối rối nhưng thân là gia chủ, hắn nhất định phải trấn định.
"Học Nghĩa, Khang Thuận, cùng ta đi ra ngoài."
Vâng, hai đệ đệ của Hồng Ngụy Đào đồng thời đứng lên.
Trước khi đi, Hồng Ngụy Đào nhỏ giọng nói Hồng Học Nghĩa:
"Nhanh đi thông tri Tứ Phương tông."
Sắc mặt Hồng Học Nghĩa trầm xuống, trong nháy mắt đã hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn gật đầu nói:
"Biết, ca, ngươi cẩn thận."
"Yên tâm đi , dù ma đầu này có càn rỡ thì nơi này cũng là địa giới Lan Châu, mau đi đi."
"Vâng!"
Hồng Học Nghĩa dùng sức ôm quyền với hai vị ca ca thì bay về phía Tứ Phương tông.
"Huynh trưởng, nếu không để ta..."
"Nói lời ngu ngốc gì vậy... . ".
Hồng Ngụy Đào nhìn Hồng Khang Thuận khoát tay, hất tay áo nói:
"Đi thôi, cùng đi gặp ma đầu kia."
Tới cửa chính, Hồng Ngụy Đào thấy Ân Giang Hồng ôn hoà nhã nhặn đứng chờ, sau lưng còn có một nam tử mặc hắc bào cùng một thiếu nữ mặc áo bào đen dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Từ đầu, Hồng Ngụy Đào đã không hoài nghi thân phận Ân Giang Hồng, dù sao cũng chẳng ai đi tìm chết, giả mạo đại ma đầu Phong Châu chạy đi gây sự, bộ chán sống sao?
Cho nên khi thấy Ân Giang Hồng bộ dáng nhẹ nhàng, hắn cũng có phần buông lỏng, nhưng vẫn tăng tốc đi tới trước mặt Ân Giang Hồng chắp tay nói:
"Tại hạ Hồng Ngụy Đào, là Hồng gia chi chủ, không biết Ân giáo chủ tới đây có chuyện gì?"
Ân Giang Hồng đánh giá Hồng Ngụy Đào một chút, mở miệng nói:
"Ta cũng không khách sáo làm gì, ta chỉ muốn biết một vấn đề, có phải giáo đồ của ta bị giam ở chỗ của ngươi.”
Lưu Minh Viễn đáng chết! Rõ ràng đã nói dù có tra cũng tra tới nhà họ trước, khi đó cứ làm theo hắn là được, sao bây giờ người ta đã giết tới cửa luôn rồi!
Hồng Ngụy Đào đáp ứng với Lưu Minh Viễn đều vì lòng tham của mình.
Hồng gia phụ thuộc vào Tứ Phương tông, nhưng hắn làm gia chủ Hồng gia đã lâu, tông chủ núi xa trời cao, khó tránh trong lòng sẽ sinh ra chút mưu kế, mà người thúc đẩy hắn lại chính là Lưu Minh Viễn.
Đối phương không ngừng mê hoặc, nói Hồng Ngụy Đào hắn bất quá chỉ là làm công cho Tứ Phương tông. Ngày nào đó Tứ Phương tông không vui, nói không chừng sẽ đổi gia chủ là hắn. Cho nên làm người a, nhất định phải chừa đường lui cho mình.
Hồng Ngụy Đào vốn cũng nghĩ vậy, cộng với bị Lưu Minh Viễn thuyết phục nên trực tiếp quyết định, động tay động chân với thuế ruộng cùng tài nguyên tu luyện phải nộp cho Tứ Phương tông, tuần một phần cho Lưu Minh Viễn bán đi, chia ra bảy ba.
Khi làm những chuyện lúc, Hồng Ngụy Đào còn không ngừng tự tự an ủi mình.
Hồng Ngụy Đào ta làm trâu làm ngựa cho Tứ Phương tông nhiều năm như vậy, đây đều ta nên được!
Thế là làm một lần tới mấy chục năm, mãi đến trước đó vài ngày, Lưu Minh Viễn tìm tới cửa thương lượng với hắn, nhờ hắn giam giữ con tin từ Linh Long giáo.
Nghe được chuyện nguy hiểm như vậy, Hồng Ngụy Đào tự nhiên cự tuyệt, nhưng hắn biết Lưu Minh Viễn dù mặt ngoài nói là thương lượng nhưng kỳ thật là uy hiếp.
Thấy sắc mặt Hồng Ngụy Đào biến đổi lớn, Ân Giang Hồng lộ thần sắc quả nhiên là thế, sau đó nói:
"Xem ra giáo đồ của ta thật sự đang ở chỗ ngươi.”
"Ân giáo chủ, hiểu lầm a, ngươi nghe ta giải thích, ta chỉ..."
"Được rồi, không cần nhiều lời, đến tột cùng là chuyện gì ta tự biết. Hiện tại ngươi dẫn ta đi gặp họ là được."
"Được, Ân giáo chủ, mời tới bên này."
Không chút do dự, Hồng Ngụy Đào biết mình đuối lý tự nhiên không dám cò kè với cường giả cấp Huyền Tông, trực tiếp dẫn Ân Giang Hồng tới địa lao.
"Giáo chủ! ?"
"Giáo chủ đến rồi!"
"Giáo chủ! ! !"
Giáo chúng bị giam hưng phấn hô, dù thanh âm của họ bị trận pháp che giấu nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc họ điên cuồng hò hét.
Mà giờ khắc này, Khổng Thiên Thiên bên ngoài thì giáo chủ nhanh cứu ta mà bên trong cũng thầm hét tiên sinh vạn tuế.
Đồng thời cũng nhớ tới chuyện Giang Bắc Nhiên từng dặn.
"Tuyệt đối đừng nói cho bất luận người nào việc ngươi gặp ta, được không?"
"Ừm! Đánh chết ta cũng không nói!"
"Được, ta tin ngươi."
Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Thiên nắm chặt hai tay.
"Tiên sinh tin tưởng ta như vậy! Ta nhất định phải bảo vệ tốt bí mật này! Đánh chết cũng không thể nói ra!"
Ân Giang Hồng quét mắt một vòng quanh nhà tù, phát hiện nơi này tràn ngập mùi hôi thối.
Hồng Ngụy Đào thấy Ân Giang Hồng không tức giận thì vội chắp tay:
"Ân giáo chủ, ta đồng ý việc này cũng vì bất đắc dĩ. Ta ăn gì đều cho giáo chúng của ngài ăn đó, tuyệt không ủy khuất họ.”
Ân Giang Hồng đầu tiên là nhìn Hồng Ngụy Đào một chút, tiếp đó giơ tay lên nắm lấy, tất cả cửa nhà tù như bị thứ gì đó trùng kích, trong nháy mắt vỡ vụn.
Thực lực cường đại này khiến Hồng Ngụy Đào không khỏi cùi đầu thấp càng thêm thấp.
Nhà tù vừa vỡ, tất cả giáo chúng cùng lao ra, quỳ xuống chắp tay với:
"Đa tạ giáo chủ ân cứu mạng!"
Họ cũng không ngờ giáo chủ đích thân tới, việc này khiến họ thực sự có chút thụ sủng nhược kinh.
Mà tất cả lực chú ý của Khổng Thiên Thiên đều dồn về thiếu nữ mặc áo bào đen sau lưng Ân Giang Hồng.
Sư tỷ! Là sư tỷ! Tiên sinh quả nhiên lợi hại! Đã cứu sư tỷ ra! Tiên sinh vạn tuế!'.
Thấy giáo đồ quỳ đầy đất, Ân Giang Hồng hỏi:
"Ở đây có chịu khổ không?"
Khổng Thiên Thiên nhớ tiên sinh từng dặn bèn nói:
"Hồi bẩm giáo chủ, những người này giam giữ chúng ta dù rất đáng giận nhưng cũng không quá tệ, mà màn thầu... ăn vẫn rất ngon."
"Phốc phốc..."
Mộc Dao đứng sau lưng Ân Giang Hồng nhịn không được phụt cười, nhưng lại cảm thấy không thể khiến cha lớn mất mặt nên đành cưỡng ép bản thân nhịn xuống, đợi về rồi mới hảo hảo giáo huấn con hàng này.
Mặt khác, giáo chúng nghe Khổng Thiên Thiên nói xong thì tức giận trong lòng cũng chậm rãi bị hòa tan, dù họ bị giam giữ rất khó chịu nhưng thái độ của những người này cũng không tệ.
Hồng Ngụy Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, vì hắn đã nghĩ tới sẽ có một ngày này nên một mực dặn hai đứa con trai mình phải có thái độ tốt với đối phương, dù bị chửi cũng phải nhịn.
Đây là đường lui Hồng Ngụy Đào lưu lại cho mình, cũng là cho Hồng gia. Dù có hữu dụng không hắn vẫn phải làm. Bây giờ xem ra quyết định của hắn không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận