Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 334: Bảy Trận Thắng Bảy

"Tiểu Nhã? Tiểu Nhã?"
"A! ?"
Hồng Nhã Tuyền cảm giác mình bị lay lay thì lấy lại tinh thần, nhìn xem cha hỏi mình với vẻ mặt lo lắng:
"Thế nào?"
"Ta còn muốn hỏi ngươi thế nào đây, sao đột nhiên không nói lời nào vậy? Có phải bị dọa không?"
"Ừm... Thật sự là bị dọa a."
Hồng Nhã Tuyền gật đầu:
"Cha... Vậy về sau chúng ta sống cho thật tốt là được, ta không mua quần áo mới nữa, cũng không đòi tu luyện, ta chỉ hy vọng nhà chúng ta có thể sống thật tốt thôi."
Nghe nữ nhi nói lời ấm lòng như thế, Hồng Ngụy Đào rất cảm động, hắn ôm nữ nhi vào trong ngực:
"Được... Cha cũng không làm mấy chuyện nguy hiểm nữa, về sau cố gắng sống thật tốt.” "Cha, cái kia... Chúng ta có cần nghĩ cách điều tra xem ân nhân kia là ai không?” Hồng Vinh Hiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không được."
Hồng Ngụy Đào khoát tay:
"Nếu vị cao nhân kia muốn chúng ta biết, tự nhiên sẽ lộ diện, nếu hắn không muốn, chúng ta cũng đừng làm chuyện dư thừa, bằng không ngược lại dễ biến khéo thành vụng, hiểu không?"
"Vâng, hài nhi đã rõ."
Hồng Định Phong và Hồng Vinh Hiên cùng chắp tay nói.
Hồng Nhã Tuyền được Hồng Ngụy Đào ôm trong ngực thì thầm thề.
Không có sự cho phép của hắn, về sau ta tuyệt không nhấc tới hắn trước bất kỳ ai, nhưng... Ta cũng đâu biết hắn là ai đâu.
Giờ Thân hôm sau, Hồng Nhã Tuyền ôm một cái rổ tới bên ngoài đình nghỉ mát, tâm tình thấp thỏm không gì sánh được, mãi vẫn chẳng dám đi vào.
Hôm qua ta không đến, hắn có tức giận không a...
Hắn có bản lĩnh lớn như vậy... Nhất định đoán được ta thầm mắng hắn đi.
Nhưng ta cũng đâu có cố ý a... Ai bảo hắn không nói gì cho ta biết.
Cùng lắm thì... Hắn muốn ta bồi thường thế nào, ta bồi thường thế đó là được.' Sửa sang lại y phục của mình một chút, nàng lại dùng tí son bình thường không nỡ dùng rồi hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong lương đình.
"A, ngươi tới rồi."
Lạc Văn Chu ngồi trước bàn tròn cười nói với Hồng Nhã Tuyền.
Thấy Lạc Văn Chu, Hồng Nhã Tuyền trực tiếp cúi người chào:
"Thật xin lỗi, hôm qua ta không tới, ta..."
"Không cần xin lỗi, đại ca của ta đã sớm biết, bất quá hắn bảo hôm nay ngươi nhất định sẽ đến nên kêu ta tới."
Hồng Nhã Tuyền ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh đình nghỉ mát rồi nói:
"Ngươi... A không, vị đại ca kia, hôm nay không tới sao?"
"Ừm, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, đại ca của ta cũng không muốn ở lại cùng một nơi quá lâu."
"A! ?"
Hồng Nhã Tuyền kinh hô:
"Hắn rời khỏi đây rồi?"
"Ừm."
Lạc Văn Chu gật đầu.
"Nhưng... ta vẫn chưa cảm tạ hắn mà.” "Đại ca kêu ta chuyển lời với ngươi, hắn giúp ngươi không phải vì ngươi, kêu ngươi không cần lo lắng nhiều. Nếu ngươi thật muốn tạ ơn hắn, đừng nói ra việc này với bất kỳ ai.” "Ta thề! Ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, cũng cam đoan về sau tuyệt đối không nói với ai."
"Tốt, vậy ta đi trước một bước, cáo từ."
"Chờ một chút!"
Hồng Nhã Tuyền hô.
"Còn có việc sao?"
Lạc Văn Chu quay đầu hỏi.
"Ta có làm một ít bánh quế, ngươi có thể chuyển cho hắn chứ?"
"Không cần, chỉ sợ gần đây ta sẽ không gặp đại ca, không cách nào giúp ngươi chuyển đồ."
Lạc Văn Chu vừa nói xong đã thấy Hồng Nhã Tuyền phù một tiếng quỳ xuống đất.
"Ta thật sự rất muốn cảm tạ hắn, dù hắn nói hắn không phải vì ta, hắn cũng đã cứu cả nhà ta qua một kiếp, hộp bánh quế này xin ngài nhận lấy, giúp ta chuyển đạt lòng biết ơn."
"Cái này..."
Thấy Hồng Nhã Tuyền quỳ xuống đất, hai tay dâng hộp cơm lên, Lạc Văn Chu thở dài:
"Được rồi, ta sẽ thay ngươi chuyển lời."
"Tạ ơn, tạ ơn ngài."
Chờ Lạc Văn Chu đi xa, Hồng Nhã Tuyền mới chậm rãi đứng người lên, nhìn lên bầu trời âm thầm thề.
Dù hiện tại ta vẫn chưa làm được gì nhưng ta nhất định phải cố gắng, tranh thủ một ngày nào đó trong tương lai có thể giúp đỡ hắn.
"Diệp Phàm, thắng!"
Hậu viện Diệp phủ, Diệp Tu Đức phất tay công bố.
Hôm nay là thi đấu định kỳ của Diệp phủ, tất cả đệ tử đều phải tham gia, dựa theo tuổi tác mà phân tổ.
Trong ba năm qua, Diệp Phàm vẫn luôn mà quả hồng mềm, nhưng năm nay Diệp Phàm đã trở thành Hoạt Diêm La người gặp người sợ.
Bảy trận thắng bảy, mỗi trận đều là một chiêu chế địch, đệ tử Diệp gia cùng tuổi không ai là đối thủ của Diệp Phàm.
"Đã nhường."
Diệp Phàm chắp tay với Diệp Trung vừa bị mình đánh bại rồi nhảy xuống lôi đài.
Chờ đến khi thi đấu hoàn toàn kết thúc, Diệp Lăng Thiên bắt đầu phát thưởng cho Diệp Phàm, là một viên tứ phẩm Thiên Hương Hoàn. Đối với những tiểu đệ tử chưa từng ra ngoài lịch luyện như họ mà nói, phần thường này có thể nói là xa xỉ.
Ban thưởng xong, Tân Đông Nhi tới ăn mừng với Diệp Phàm.
"Diệp Phàm ca ca! Biểu hiện của ngươi tốt quá!"
Diệp Phàm mỉm cười, nhẹ gật đầu với Tân Đông Nhi.
Thấy hai người dắt tay nhau rời đi, dù trong mắt Diệp Vịnh có một cỗ oán khí nhưng bây giờ hắn không dám trực tiếp tìm Diệp Phàm gây phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận