Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 336: Kiếm Tiên Tử

Diệp Phàm dùng sức nhẹ gật đầu.
"Ừm, Đông Nhi tin ngươi."
Tân Đông Nhi dùng sức nắm tay Diệp Phàm rồi kiên định quay người rời đi, cưỡi lên phi tọa chẳng biết Ung Nguyên Châu lấy từ đâu ra.
Trước khi đi, Ung Nguyên Châu quay đầu cười lạnh với Diệp Phàm:
"Tốt nhất đừng để ta thấy ngươi nữa, đồ sâu kiến."
Nói xong liền cùng năm người còn lại đằng không bay lên, trong nháy mắt biến mất.
Đông Nhi ... Chờ ta.
Diệp Phàm lên trời, hai tay nắm chặt.
Đông Nhi rời đi khiến khát vọng trở nên cường đại của Diệp Phàm tăng lên mấy phần, hắn không muốn để Đông Nhi chờ quá lâu, hắn muốn mạnh lên thật nhanh!
Đáng tiếc tiên nhân cùng ba vị tiên sinh đều đã rời khỏi Tập Nguyên trấn, bằng không phải có thể tới hỏi họ.....
Không được! Luôn ỷ lại vào tiên nhân lại đòi mạnh lên! tiên nhân đã cho ta cuộc đời mới, còn lại... phải dựa vào bản thân mình.
Giờ khắc này, Diệp Phàm quyết định xông xáo ra ngoài, tới những nơi mà nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại để tôi luyện bản thân.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên đã trở lại Quy Tâm tông được nửa tháng, giải quyết chuyện của Diệp Phàm cùng Mộc Dao xong, hệ thống phảng phất như bật chế độ “tiết kiệm điện”, bất luận là đường chủ Trương Hạc Khanh tới tìm hắn hay Vu hộ pháp, thậm chí là Tông chủ thì tất cả nhiệm vụ đều yêu cầu hắn từ chối gặp.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi thoải mái gật gù đắc ý.
Tốt lắm..... Tốt lắm.....
Sở dĩ tông chủ đích thân tìm hắn là vì Phong Châu rốt cục cũng bắt đầu loạn, chuyện Mộc Dao bị bắt khiến sự kiện đại thanh tẩy giữa hắc bạch lưỡng đạo nổ ra.
Bất quá dù nói là sớm nhưng cuộc đại thanh tẩy lần này vẫn chỉ là làm nền, có hai vị cường giả Huyền Tông tự mình xuất thủ, dù Phong Châu có loạn cũng không quá mức.
Mặc kệ thế nào, Giang Bắc Nhiên đều không quan tâm, chỉ cần lửa này không đốt tới Quy Tâm tông, hắn có thể tiếp tục an tâm tới Đinh Lan thủy tạ bồi Thi Phượng Lan "đánh bạc" .
"Bị thương do dư chấn khi hai vị cường giả Huyền Hoàng đánh nhau, ngồi tại chỗ khôi phục ba vòng.” Đọc thẻ sự kiện trong tay xong, Thi Phượng Lan không khỏi quyết miệng:
"Chỉ là Huyền Hoàng, sao có thể thương tổn được Hỏa Phượng hoàng của ta, ta không phục!"
Giang Bắc Nhiên nghe loại lời này đã quen, đưa xúc xắc trên bàn cho Tiểu Đóa:
"Đừng để ý tới nàng, tới phiên ngươi."
"Ta không phục Thi Phượng Lan đột nhiên chống eo:
"Ta chỉ thiếu ba bước nữa là tới Huyền Trì, giúp Hỏa Phượng hoàng tăng lên một giai, cho ta qua đi, đi mà!” Thi Phượng Lan kéo tay Giang Bắc Nhiên, làm nũng.
Giang Bắc Nhiên cảm nhận “ba đào mãnh liệt” từ cánh tay truyền tới, bình tĩnh tránh ra:
"Một, không được động thủ động cước, hai, chơi xấu nữa thì hôm nay ngươi không có thịt ăn."
"Ai! Buổi tối hôm nay có ăn thịt a! Thịt gì, thịt gì! ?"
Thi Phượng Lan mở to hai mắt hỏi.
"Thịt kho Đông Pha ."
"Thịt kho Đông Pha ? Đông Pha là cái gì? Là thịt của dị thú nào?"
"Cái này không quan trọng, tóm lại chỉ cần ngươi biết ăn ngon là được."
Trong lúc hai người vui vẻ trò chuyện thì phanh một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Vu Mạn Văn mặc một thân kình trang đi vào.
"Ta nói các ngươi a, bên ngoài đã loạn thành một bầy, các ngươi còn ở đây cả ngày chơi chơi chơi!” Giang Bắc Nhiên nhận lấy xúc xắc Tiểu Đóa đưa tới:
"Ta chỉ là đệ tử ký danh thôi, trời sập cũng có mấy vị đại nhân vật như chống lấy. Ta phụ trách hậu cần là được rồi, buổi tối hôm nay ăn thịt kho Đông Pha , Vu hộ pháp muốn ăn có thể ở lại chơi.” "Đệ tử ký danh? Ta nghe nói mấy ngày trước Tông chủ kêu ngươi tới, đệ tử ký danh nào có loại đãi ngộ này."
"Sao lại thành đãi ngộ rồi, nói như chuyện gì tốt lắm không bằng.” Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa ném xúc xắc.
"Có thể được Tông chủ triệu kiến tất nhiên là chuyện tốt, chứng tỏ Tông chủ coi trọng ngươi, ngươi cũng nhận được lợi ích to lớn từ đó."
"Vu hộ pháp, cũng không phải ngài không hiểu ta, ngài cảm thấy ta muốn à?"
Bây giờ Đinh Lan thủy tạ có thể nói là nhà thứ hai của Giang Bắc Nhiên, ở chung với Vu Mạn Văn cùng Thi Phượng Lan lâu như vậy, Giang Bắc Nhiên dù vẫn chưa triệt để ngã bài nhưng cũng xem họ như đám Ngô Thanh Sách, lúc nói chuyện cũng sẽ tùy ý hơn.
"Ai, trước ta thấy ngươi bận rộn như vậy, còn tưởng ngươi không lên tiếng thì thôi, một tiếng thét có thể làm kinh sợ người ta. Kết quả cả tháng nay lại suốt ngày trốn ở đây chơi bài, không chịu làm gì.” Thi Phượng Lan sớm đã tập thành thói quen, nghe Vu Mạn Văn nói vậy nàng hoàn toàn không đau không ngứa, thậm chí còn tranh cãi với Vu Mạn Văn:
"Mạn Văn ! mau lấy Kiếm tiên tử ra chơi cùng chúng ta. Chúng ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội niết bàn, tránh cho ngươi thua quá nhanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận