Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 339: Về Rồi Thì Đừng Bàn Công Việc

Mà Thi Phượng Lan như bị đóng băng mà dừng lại tại chỗ.
"Mặc đẹp mắt như vậy là muốn đi ra ngoài?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Hắc hắc."
Thi Phượng Lan cười một tiếng, nắm váy xoay một vòng:
"Nhìn được không?"
"Ừm, rất hợp với ngươi."
Lúc này, Vu Mạn Văn từ trong chính sảnh đi ra:
"Khó có dịp nghe ngươi khen người khác."
Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Vu Mạn Văn, chắp tay nói:
"Hôm nay Vu hộ pháp cũng rất chói lọi, đoạt..."
Vu Mạn Văn vừa nghe được một câu đã khoát tay nói:
"Được rồi được rồi, ta thật sự không quen nghe ngươi khen, cứ như bình thường là được."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười gật gật đầu.
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Thi Phượng Lan:
"Cho nên... Muốn đi đâu?"
Từ lúc tới Đinh Lan thủy tạ, Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy Thi Phượng Lan ra khỏi cửa, cho nên lúc này hắn khá là tò mò.
"Tông chủ kêu ta tới đó một chuyến, nói có chuyện tìm ta. Ban đầu ta tính đi qua luôn, nhưng Mạn Văn bảo nên ăn mặc đàng hoàng một chút.”
Tông chủ?
Nghĩ tới tin Cố Thanh Hoan vừa đưa tới, Giang Bắc Nhiên nghĩ Lục Dận Long cũng biết đại khái rồi. Tông chủ cảm thấy hỗn loạn của Phong Châu chỉ mới bắt đầu, cho nên quyết định mời vị “thủ hộ giả tàng hình” là Thi Phượng Lan mời tới, muốn nhờ thế lực phía sau nàng hỗ trợ đôi chút.
Nói tới thế lực siêu cấp phía sau Thi Phượng Lan, trong nửa năm nay, nhiệm vụ được phát động từ nàng đã dần hạ xuống còn Huyền cấp hạ phẩm, thêm thời gian nữa hẳn có thể hạ xuống còn nhiệm vụ điểm kỹ năng.
Bất quá đến tột cùng vì sao độ khó ngày càng thấp thì Giang Bắc Nhiên có một suy đoán, hẳn liên quan tới thực lực của hắn.
Thực lực của hắn càng mạnh thì phiền phức từ thế lực phía sau Thi Phượng Lan càng nhỏ.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chưa chắc đúng.
"Tiểu Bắc Nhiên ! Tiểu Bắc Nhiên ! nếu không chúng ta cùng đi đi."
Thi Phượng Lan hô.
"Tông chủ tìm ngươi, ta đi làm gì? Hồ nháo."
"Góp ý cho ta, ta cảm thấy tông chủ đột nhiên tìm ta chắc chắn không có gì chuyện tốt, vạn nhất hắn khi dễ ta thì làm sao bây giờ."
Là một đường chủ, nguyên năm không ra ngoài lấy một lần, mỗi ngày chỉ ở trong phủ sống phóng túng. Đãi ngộ này khiến Giang Bắc Nhiên xác định được Lục Dận Long cũng biết rõ thân phận Thi Phượng Lan, khi dễ ngươi... Hắn có mấy cái lá gan a.
Vì rất nhiều chuyện nên Giang Bắc Nhiên lại cảm thấy quan hệ của Thi Phượng Lan cùng Quy Tâm tông không giống đôi bên chiếu cố lẫn nhau.
Nếu Thi Phượng Lan có thể làm một tôn thần hộ mệnh bảo vệ Quy Tâm tông, Giang Bắc Nhiên cũng không cần phí nhiều sức lực đi giải quyết chuyện của Phong Châu như thế. Dù sao xem như đám khốn kiếp kia có giết tới Quy Tâm tông cũng có thế lực siêu cấp phía sau Thi Phượng Lan che chở, hắn sợ cái gì?
Cho nên việc hắn phải ra tay ắt hẳn có nguyên nhân, chứng tỏ ngày nào đó dù Quy Tâm tông có bị tấn công, thế lực kia cũng chỉ phái người đến dẫn Thi Phượng Lan đi mà thôi. Còn về tồn vong của Quy Tâm tông, họ không quan tâm.
Hèn mọn a...
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Nhiên cảm thấy thời điểm này Lục Dận Long mời Thi Phượng Lan qua đó, hẳn là muốn Thi Phượng Lan làm cầu nối, giúp Tông chủ nói chuyện được với thế lực siêu cấp kia.
Bất quá cũng không quan trọng, dù sao Giang Bắc Nhiên cũng sẽ không thể nào chủ động tham gia vào.
"Cái kia... Nếu ngươi không đi với ta thì làm đồ ăn ngon chờ ta lại đi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười một tiếng, cảm thấy Thi Phượng Lan chẳng khác nào tiểu hài tử, chỉ như vậy nàng mới nói một cách khẳng khái hùng hồn như vậy.
"Muốn ăn gì?"
"Thịt vịt nướng!"
Thi Phượng Lan nhấc tay lên.
"Được, vậy hiện tại ta đi nướng, ngươi nhanh đi gặp Tông chủ đi."
"Được rồi !"
Thi Phượng Lan cao hứng reo hò một tiếng rồi đi ra ngoài.
"Đường chủ! Ta vừa nói rồi, chú ý dáng vẻ! Đừng có chạy!"
Vu Mạn Văn vừa hò hét vừa đuổi theo.
Chờ hai người rời đi rồi, Giang Bắc Nhiên nhìn Tiểu Đóa đang cười trộm cách đó không xa nói:
"Đi thôi, làm thịt vịt nướng."
"Vâng!"
Tiểu Đóa cao hứng đáp.
Chuyến này Thi Phượng Lan đi lâu hơn Giang Bắc Nhiên nghĩ nhiều, đợi tới khi đồ ăn lạnh ngắt nàng vẫn chưa về.
Mở đại hội hay gì.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi nhìn Tiểu Đóa đang đói bụng:
"Ngươi ăn trước đi, chờ các nàng trở về ta sẽ nướng một con khác là được."
Dù thịt vịt nướng với lớn do vàng giòn khiến Tiểu Đóa muốn chảy nước bọt nhưng nàng vẫn kiên định lắc đầu:
"Vẫn nên chờ đường chủ về cùng ăn a. Ta không đói."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời thì tiếng cửa đẩy ra vang lên, sau đó là tiếng hô ầm ĩ hữu khí vô lực.....
"Tiểu Bắc Nhiên ! ".
Giang Bắc Nhiên đứng dậy đi ra chính sảnh, thấy Thi Phượng Lan ủ rũ cúi đầu thì nhìn về phía Vu Mạn Văn hỏi:
"Có chuyện à?”
"Không có gì, chỉ là thời gian hội nghị hơi dài, đường chủ có chút mệt."
"Nào chỉ là có chút! Bắt ta ngồi nghiêm chỉnh như vậy thật lâu, mệt chết ta."
Thi Phượng Lan vừa nói vừa đi tới lắc tay Giang Bắc Nhiên:
"Đói đói."
"Thịt vịt nướng đã được làm xong, đang ở trong phòng bếp."
"Thịt vịt nướng!"
Thi Phượng Lan nghe xong thì như một làn khói chạy vào phòng bếp.
Chờ Thi Phượng Lan chạy đi, Vu Mạn Văn mở miệng nói:
"Trong hội nghị hôm nay..."
Nhưng nàng vừa nói được một nửa, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp tục nghe.
Ban thưởng: Thanh Tinh Bí Công (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Cắt lời Vu Mạn Văn.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên quả quyết chọn số hai, hắn mở miệng nói:
"Về rồi thì đừng bàn công việc, ăn cơm, ăn cơm."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm cổ độc.
Về rồi thì đừng bàn công việc?
Nghe được câu nói có chút kỳ quái này, tim Vu Mạn Văn bỗng nhảy lên một cái.
Chỉ biết nói nhảm...
Vu Mạn Văn nhịn không được mắng Giang Bắc Nhiên một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận