Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 341: Trước Nghe Ta Nói

Lục Dận Long cười chắp tay, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, lần này Quan tông chủ đến Quy Tâm tông để xử lý chút chuyện, tiện thể gặp ngươi một chút, đây chính là phúc phận lớn lao của ngươi."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Quan Thập An:
"Đa tạ Quan tông chủ nâng đỡ."
Quan Thập An hài lòng gật đầu, nói với Lục Dận Long:
"Lục tông chủ, vừa rồi không phải ngươi nói muốn tìm người dẫn ta đi dạo Quy Tâm tông à, không bằng để Bắc Nhiên đi."
Đầu tiên Lục Dận Long sững sờ, nhưng rất nhanh đã gật đầu nói:
"Đương nhiên không có vấn đề."
Nói xong liền nói với Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, nghe không, ngươi bồi Quan tông chủ đi dạo đi.” "Vâng."
Nói đến nơi đây, Lục Dận Long và Giang Bắc Nhiên cũng nhận ra một điều.
Quan Thập An không chỉ tiện tay mới tới gặp Giang Bắc Nhiên, mà là đặc biệt tới tìm hắn.
Về phần nguyên nhân là gì, Lục Dận Long không rõ, nhưng chờ mọi chuyện kết thúc, hắn khẳng định sẽ hỏi một chút.
Giang Bắc Nhiên có thể đoán được một chút về lý do Quan Thập An tới tìm hắn. Đơn giản vì hắn đã cống hiến không ít cho lần thanh tẩy này. Mà trọng yếu nhất là trong hành động lần này, hắn đưa ra rất nhiều chủ ý, còn đều là các chủ ý hữu dụng.
Bây giờ họ lại đang sầu muộn nên chia bánh ngọt thế nào, tất nhiên tới tìm Trí Đa Tinh là hắn.
Giờ khắc này, Giang Bắc Nhiên bỗng có cảm giác kỳ nghỉ của hắn đã hết.
Chờ Quan Thập An và Lục Dận Long khách sáo một lúc, Giang Bắc Nhiên mới dẫn Quan Thập An đi xuống Thiên Vân phong. Trên đường đi nghiêm túc giới thiệu cho Quan Thập An về phong cảnh hai bên đường.
"Giang tiểu hữu a."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang giới thiệu, Quan Thập An mở miệng nói.
"Vâng, vãn bối nghe."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Không phải ngươi thấy ta tới là thật muốn tìm ngươi làm người dẫn đường chứ?"
"Cái này... Những gì vãn bối có thể làm cho Quan tông chủ hẳn cũng chỉ là chỉ đường thôi.” Quan Thập An nghe xong thì mỉm cười:
"Hoàng Nguyên Thanh đã bị ta đánh tan khí hải, nhốt trong địa lao."
Khí hải là nơi chuyển đổi linh khí thành huyền khí của người tu luyện. Nếu khí hải bị đánh tan, người này coi như phế. Giờ phút này Quan Thập An nói với hắn, Giang Bắc Nhiên tự nhiên cũng biết là có ý gì.
Hoàng Nguyên Thanh là đúng như những gì hắn nói, chứng tỏ đối phương đã nghĩ hắn là ..... Thần cơ diệu toán.
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, gật đầu nói:
"Dám đối đầu cùng Quan tông chủ, Hoàng Nguyên Thanh rơi vào kết quả như vậy cũng là đáng đời."
"Bớt nói mấy thứ vô dụng này lại, lần này ta tới là muốn hỏi ngươi có cái nhìn thế nào về thế cục hiện tại.” Quan tông chủ... Ngươi không thích hợp.
Không đúng, hẳn là Quan tông chủ, ngươi thay đổi, ngươi bị Ân Giang Hồng dạy xấu rồi!
Nếu đổi lại là lần trước, Quan Thập An sẽ không nói chuyện thô lỗ như thế, càng không trực tiếp như vậy.
Xem trong nửa năm nay, trong quá trình thanh lý, hai cự đầu này đã hợp tác không ít.
Bất quá chỉ cần hệ thống không nhảy ra nhắc nhở, không ai có thể lay động tâm tình muốn làm cá ướp muối của Giang Bắc Nhiên!
Thế là hắn chắp tay suy nghĩ:
"Trong nửa năm nay, đệ tử vẫn luôn tu luyện trong núi, không nghe ngóng quá nhiều tin tức, thật sự không có kiến giải gì, xin Quan tông chủ khoan dung một hai."
"Thật chứ?"
"Thật mà."
Giang Bắc Nhiên xác định gật đầu.
"Ha ha ha ha!"
Quan tông chủ nghe xong đột nhiên cất tiếng cười to:
"Câu trả lời này của ngươi y đúc Ân Giang Hồng đoán.” Quan Thập An vừa cười vừa nghĩ tới những gì Ân Giang Hồng từng nói với mình ở Quy Tâm tông.
"Ngươi cứ trực tiếp hỏi hắn như thế, chắc chắn hắn sẽ bảo không biết gì cả. Ta nhìn thấy tiểu tử này rồi, chuyện gì chỉ cần không ảnh hưởng tới hắn, hắn chắc chắn không quản. Vì thế ngươi cứ trực tiếp nói vào vấn đề chính đi.” Lắc đầu, Quan Thập An quay lưng đi:
"Giang tiểu hữu, bây giờ Phong Châu chia thành nhiều mảnh nhỏ, rối loạn vô cùng, còn có cường địch vây quanh, ngươi cảm thấy có phải thân là người sống ở đây thì nên góp một phần lực cho Phong Châu chúng ta không?” Giang Bắc Nhiên nghe xong, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái, nhưng vẫn chắp tay nói:
"Đó là tất nhiên."
"Tốt, bây giờ không chỉ có đại tông môn cùng ma giáo cần chỉnh đốn, quan trọng hơn là tu dưỡng và dân sinh, nhưng thánh thượng quá ngu ngốc, cả ngày chỉ biết đùa bỡn quyền mưu, khiến triều đình chướng khí mù mịt, bách tính khổ không thể tả, ngươi có biết..."
Chờ chút... Chờ chút, chờ chút, chờ chút!' Giang Bắc Nhiên càng nghe càng thấy có vị không đúng, khúc dạo đầu kéo theo loại chức trách lớn như vậy là sao?
Nhưng mặc kệ Giang Bắc Nhiên có không muốn đi nữa thì Quan Thập An vẫn cứ thao thao bất tuyệt như thế, nói mãi rồi chậm rãi xoay người.
"Giang tiểu hữu a, dù về mặt tu luyện ngươi thật sự không có chút thiên phú nào, nhưng về việc thấu hiểu lòng người thì ngay cả lão hồ ly Ân Giang Hồng kia cũng cảm thấy không bằng ngươi."
"Vãn bối không biết vì sao Ân giáo chủ lại nói như thế, nhưng vãn bối thật..."
Quan Thập An bình tĩnh khoát tay:
"Ai, trước hết nghe ta nói xong."
"Vâng..."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Như ta nói khi nãy, nếu là một đệ tử Luyện Khí cảnh bình thường, tuyệt sẽ không dám cắt đứt khi ta đang nói chuyện, cũng tuyệt không dám chất vấn dù ta nói gì, nhưng ngươi dám, vì ngươi biết ta sẽ không vì vậy mà nổi giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận