Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 348: Tân Hoàng Vạn Tuế

"Thời gian đã qua lâu như vậy, khiến đám người như Quan Thập An vẫn giữ vững suy nghĩ coi thường triều đình và bách tính, đám khốn khiếp này có công rất lớn.”
Nghe đến đó, Giang Bắc Nhiên mới hiểu vì sao Ân Giang Hồng lại nói những điều này.
Nói tới đây, Ân Giang Hồng đã biểu hiện rõ lập trường của mình, đối phương muốn thay đổi thế giới!
Tới chỗ này cũng xem như Ân Giang Hồng đã nói xong. Hắn thong thả đi về phía trước, quay lưng về phía Giang Bắc Nhiên và nói:
"Bản tôn cũng từng là một con nhà bình thường, ta trải qua rất nhiều chuyện đen tối ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, cũng từng gia nhập tông môn chính phái, muốn cải biến cái thế đạo này. Thế nhưng ta phát hiện không được, chỉ với một mình ta căn bản không thể đánh tỉnh đám cổ hủ kia.”
"Cho nên ta quyết định không làm chính phái, ta muốn đám chính phái hỗn đản kia phải nhìn thấy chuyện chúng không muốn nhìn nhất. Đó chính là tạo ra quy tắc, khiến tất cả mọi người phải tuân theo quy tắc này!"
"Mà loại chuyện khiêu chiến quy tắc có sẵn của thế giới này, trong mắt đám cổ hủ kia chính là ma đạo. nếu như vậy là ma, ta cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng!”
Hay cho một cái ma giáo!
Lần này, Giang Bắc Nhiên đã rõ vì sao ma giáo này lại đi làm mấy chuyện chính nghĩa rồi...
Ma của người ta... ý nghĩa sâu xa, trâu bò tới muốn lên trời luôn rồi.
Từ câu chuyện xưa này, Giang Bắc Nhiên phát hiện không chỉ có Linh Long giáo mà toàn bộ ma giáo dường như cũng do người trước mặt hắn dựng nên. Muốn xây dựng ma giáo dưới sự thống trị độc tài của chính phái là chuyện gian nan cỡ nào?
Vị Ân giáo chủ này quả nhiên cũng là loại hình nhân vật chính truyền kỳ a, có chút lợi hại.
Lúc này, Ân Giang Hồng nghiêng đầu sang một bên nói:
"Bắc Nhiên, ta biết ngươi nghe hiểu ta đang nói gì. Bằng không ta cũng không chọn ngươi làm hoàng đế. Sở dĩ ta nói với ngươi nhiều như vậy là muốn ngươi hiểu, nếu ngươi cũng đi lên con đường này, ta sẽ ở phía sau ủng hộ ngươi."
Ý nghĩa của lời này... rất đơn giản.
Ân Giang Hồng:
"Ta biết ngươi cũng muốn đi con đường cách mạng này."
Giang Bắc Nhiên:
"Ta không muốn."
Ân Giang Hồng: "Không, ngươi muốn."
"Vãn bối lĩnh hội được ý trong lời của Ân giáo chủ."
Ân Giang Hồng nghe xong thì cười một tiếng:
"Ta cũng không bắt ngươi trả lời ta ngay, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi."
Nói xong, Ân Giang Hồng xoay người rời đi, biểu lộ trên mặt không còn nghiêm túc như trước, hắn vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi có biết Linh Châu không?"
"Biết được."
Giang Bắc Nhiên đáp.
Huyền Long đại lục có hai mươi tư châu, Linh Châu là trung ương, người ở trung ương không ai là yếu cả.
“Triều đình Mạnh quốc ở Linh Châu có năng lực khống chế tuyệt đối. Dù là người tu luyện cũng phải tuân theo pháp luật..... Ngươi biết không?"
"Đệ tử có biết một hai."
Từ lâu về trước Giang Bắc Nhiên đã biết chuyện này, mỗi quốc gia trong Huyền Long đại lục đều có hình thái khác biệt. Không ít triều đình của các quốc gia rất có tiếng nói. Hoặc nói có mấy cường quốc, địa vị triều đình không thấp chút nào.
So sánh mà nói, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hiện tại Huyền Long đại lục đang tồn tại một dạng hình thức rất giống với thời Tam quốc.
Các nước mạnh đều ở Trung Nguyên, vì bọn hắn đều biết, chỉ có cướp được Trung Nguyên mới có thể cướp đoạt thiên hạ, mà vị trí địa lý cùng hình thái quốc gia của Thịnh quốc thì giống Tây Lương, quần hùng cát cứ, tất cả mọi người chỉ muốn làm hoàng đế trong đất của mình, không có hứng thú phát triển ra ngoài.
Đương nhiên , đợi đến khi việc tranh giành Trung Nguyên đã định thắng bại, thì những nước như Thịnh quốc chẳng mấy chốc sẽ bị diệt thôi.
"Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi có muốn khiến triều đình Thịnh quốc cũng có trọng lượng như vậy không?”
Lão già này đang muốn ta chọn phe?
Quả nhiên, lão âm hiểm đúng là lão âm hiểm, nói chuyện phiếm cũng nói tới điểm trí mạng được.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng hiểu, trạng thía vô ý thức hoặc bình thường của lão âm hiểm cũng là trạng thái chân thật nhất của hắn, rất có giá trị tham khảo.
Nếu câu trả lời của hắn là hết sức ổn, dã tâm của hắn sẽ lộ ra, khiến Ân Giang Hồng cảm thấy không dễ khống chế, nếu lúc này vẫn giả ngu như trước, không chịu điểm tên xếp hàng thì lại trở nên quá vô dụng.
Bất quá tới giờ mà hệ thống vẫn chưa nhảy ra, Giang Bắc Nhiên thật sự ngoài ý muốn, cũng khiến cảm giác với Ân Giang Hồng của Giang Bắc Nhiên tốt hơn.
Vì điều này chứng tỏ, hiện tại dù hắn không đứng về phe Ân Giang Hồng, đối phương cũng sẽ không làm gì hắn, cùng lắm chỉ là thất vọng mà thôi.
Suy nghĩ một lát, nếu điểm danh không tạo nên ảnh hưởng gì lớn thì ngu sao mà không làm.
"Vãn bối cẩn tuân Ân giáo chủ phân phó."
Quả nhiên, nghe được câu trả lời này, Ân Giang Hồng lập tức cười, cười rất vui vẻ.
"Quả nhiên, ngươi và ta là người cùng một đường."
Ân Giang Hồng cao hứng vỗ vai Giang Bắc Nhiên.
"Được, đã nói xong thì theo ta vào cung tham quan một chút đi."
Ân Giang Hồng cười lớn đi vào hoàng cung.
Đến lúc này, rốt cục Giang Bắc Nhiên mới có thời gian quan sát hoàng cung hùng vĩ. Tuy nói người tu luyện không coi trọng hoàng đế, nhưng hoàng cung thật sự rất nguy nga.
Tường lợp ngói vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Kim đỉnh hồng môn cổ kính khiến người ta cảm nhận được sự trang trọng. Hai con rồng trên mái cong được phủ kim lân kim giáp vô cùng sống động, trông như sắp bay lên trời tới nơi rồi.
Ít nhất không cần sửa chữa, vẫn dùng được.
Trước khi vào cửa, Giang Bắc Nhiên hỏi Ân Giang Hồng:
"Ân giáo chủ, Đặng Bác chết rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận