Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 349: Trẫm

Thật ngoài ý muốn... Rất đẹp a.
Giang Bắc Nhiên ngồi trước gương đồng, nhìn đế bào màu đen trên người mình thì cảm khái nói.
Khác với long bào màu vàng trong tưởng tượng của Giang Bắc Nhiên, đế màu của Thịnh quốc có màu đen, như thần thú Bạch Trạch mà nơi đây tôn thờ.
Trong truyền thuyết, Bạch Trạch là dị thú biết hết thảy mọi dị thú và cách giết chúng, là dị thú chi vương chân chính, vì thế thuê Bạch Trạch trên áo bào cũng có ngụ ý hoàng đế là người toàn năng.
Đương nhiên, lúc người tu luyện nghe được loại lời này đều sẽ khinh thường cười một tiếng.
"Thế nào, vừa người sao?"
Ân Giang Hồng đi đến bên cạnh Giang Bắc Nhiên hỏi, trong lúc nói chuyện lại giúp Giang Bắc Nhiên sửa sang lại vạt áo một chút.
Không biết có phải vì vừa rồi đã thành thật với nhau không mà Giang Bắc Nhiên cảm thấy thái độ của Ân Giang Hồng với mình có chút thay đổi, giống như... thân thiết hơn.
Hắn cứ như vậy đã chắc chắn ta và hắn là người cùng một đường?
Giang Bắc Nhiên thầm nghi hoặc, nhưng bên ngoài lại nói:
“Ừm, rất vừa người, ta rất hài lòng."
"Ai."
Ân Giang Hồng khoát tay:
"Nên đổi cách xưng là trẫm đi."
"Trước mặt Ân giáo chủ vẫn nên miễn đi."
"Không, hoàng đế là hoàng đế, trước mặt ai cũng là hoàng đế. Về sau dù thấy những giáo chủ kia, ngươi cũng phải tự xưng là trẫm. Yên tâm, không ai dám khó dễ ngươi đâu."
Thấy Ân Giang Hồng kiên trì, Giang Bắc Nhiên gật đầu nói:
"Trẫm biết."
"Ha ha ha, như vậy mới thú vị."
Ân Giang Hồng nói xong thì nhìn các hoạn quan và cung nữ đang quỳ xung quanh nói:
"Đây đều người từng hầu hạ Đặng Bác. Ban đầu ta muốn đổi một nhóm người mới cho ngươi. Nhưng cảm thấy có thể dùng không tốt nên đã giữ lại. Nếu ngươi thấy không thoải mái có thể tự mình chọn.” Đám cung nữ cùng hoạn quan nghe xong vội dập đầu với Giang Bắc Nhiên:
"Xin bệ hạ khai ân, nô tài sẽ tuyệt đối trung thành phục thị bệ hạ, chết vì bệ hạ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì điều chỉnh đai lưng đỏ một chút, mỉm cười nói:
"Lời này các ngươi cũng từng nói với Đặng Bác?"
Đám hoạn quan cùng nô tỳ nghe xong bị hù hồn tới thất hồn lạc phách, càng dùng sức dập đầu mà không dám nói gì. Vì họ biết bây giờ nói gì cũng sai.
"Được rồi, đừng dập đầu nữa, trẫm nói mấy lời này với ngươi cũng muốn các ngươi biết, nói ít làm nhiều mới tốt.” "Vâng, nô tài cẩn tuân bệ hạ dạy bảo."
Nói xong lại dập đầu thêm một trận nữa.
Trong lúc một đám hoạn quan cùng cung nữ liều mạng dập đầu, Ân Giang Hồng mở miệng nói:
"Được rồi, dẫn ngươi tới nơi khác tham quan."
Rời khỏi tẩm cung, trên đường đi, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ân giáo chủ, những người này sống lâu trong cung, hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe tới những chuyện Đặng Bác đã làm, ngài khẳng định muốn lưu bọn hắn tại ta... A không, bên người trẫm?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì mỉm cười, đáp:
"Chính vì họ biết nên ta mới muốn giữ họ lại.” "Trẫm đã hiểu..."
Lão hồ ly... Nói chuyện luôn luôn ba tầng ý trong ba ý tầng ngoài.
Trong khi nói chuyện, hai người đã tới trước một đại điện vô cùng khí phái.
Trước điện, mấy chục thị vệ vác trường đao bên hông quỳ xuống hô với Giang Bắc Nhiên:
"Cung nghênh tân hoàng đăng cơ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Lui ra đi."
Ân Giang Hồng cảm thấy vẫn còn có lời muốn nói Giang Bắc Nhiên nên phất tay nói với đám thị vệ kia.
"Vâng."
Tất cả thị vệ hành lễ với Giang Bắc Nhiên xong thì tự động lui sang hai bên.
"Thích ứng rất nhanh, có chút phong phạm của hoàng đế rồi."
Ân Giang Hồng hài lòng gật đầu.
"Đa tạ Ân giáo chủ khích lệ."
Ân Giang Hồng quay đầu nhìn về phía cung điện, mở miệng nói:
"Đây là Phi Vũ điện, về sau khoa cử khảo thí xong, những học sinh kia sẽ đến nơi này tiến hành thi điện."
Giang Bắc Nhiên có chút ngoài ý muốn nhìn Ân Giang Hồng:
"Ân giáo chủ đối với hoàng cung hiểu thật rõ a."
Ân Giang Hồng nghe xong thì nhìn Giang Bắc Nhiên cười thần bí:
"Ngươi đoán xem là vì sao?"
"Trẫm không đoán ra."
Giang Bắc Nhiên quả quyết đáp.
"Không thú vị."
Ân Giang Hồng lắc đầu, nhìn về phía Phi Vũ điện nói:
"Vì vốn ta muốn làm hoàng đế mà."
Giang Bắc Nhiên nhất thời ngây người, không ngờ Ân Giang Hồng sẽ trả lời như thế.
Ân Giang Hồng lắc đầu thở dài:
"Đáng tiếc đám nhân sĩ chính phái kia sẽ không cho ta cơ hội, dù họ không coi trọng hoàng đế, nhưng cũng biết tuyệt đối không thể để ta ngồi lên hoàng vị."
Ai... Cho nên mới kẹp ta vào giữa.
Trong suy nghĩ của Giang Bắc Nhiên trước đó, hình thái của Thịnh quốc được chia làm tầng ba, người tu luyện, triều đình, tầng dưới chót là bách tính.
Mà thêm Ân Giang Hồng, ma giáo đứng về phía dân chúng, hình thái quốc gia lại được chia thành bốn tầng.
Nhưng người bị kẹp trong triều đình như hắn thì làm được gì chứ.....
Loại hình thái quốc gia này Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy, cũng hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào để tham khảo. Đến cùng nên làm thế nào, chỉ có thể về sau đi một bước nhìn một bước.
"Đi thôi, vào xem."
Ân Giang Hồng kéo Giang Bắc Nhiên về thực tại.
Đi vào Phi Vũ điện, thứ dễ đập vào mắt nhất là long ỷ được điêu khắc Thanh Long, Thần Thú Thượng Cổ mà tất cả người trên đại lục đều thờ phụng.
"Ngồi lên thử đi."
Ân Giang Hồng nói.
"Hay Ân giáo chủ ngươi ngồi trước đi."
"Kêu ngươi ngồi thì ngồi đi, nhiều lời như vậy làm gì."
Ân Giang Hồng nói xong thì đè vai Giang Bắc Nhiên xuống, ép hắn ngồi lên long ỷ.
Trong nháy mắt này, Giang Bắc Nhiên phát hiện vị trí này có thể quan sát toàn bộ Phi Vũ điện, cảm giác thiên hạ trong tay bỗng dâng lên.
"Như thế nào?"
Ân Giang Hồng hỏi.
"Rất tốt."
"Ngươi cảm thấy vì sao ngươi có thể ngồi ở vị trí này?"
Nghe Ân Giang Hồng đột nhiên hỏi vậy, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm cảm khái.
Hôm qua ta cảm thấy thảo luận vấn đề này với Ân Giang Hồng sẽ dễ chịu hơn. Đúng là tư tưởng có vấn đề, Quan Thập An ngu như vậy, nói chuyện hắn chẳng thơm hơn sao?
Bất quá cảm khái thì cảm khái, trả lời thì vẫn phải trả lời.
"Vì trẫm là đệ tử chính phái, lại được Ân giáo chủ đề cử nên mới có thể ngồi ở đây."
Ân Giang Hồng nghe xong thì cười mà như không cười nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, có chút ngoài ý muốn nói:
"Nha, không giả bộ nữa à?"
"Trước mặt Ân giáo chủ, trước mặt trẫm có gì nói đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận