Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 352: Bãi Triều

Dưới tình huống Đặng Bác làm sai mà lão hồ ly họ Ân vẫn khen hắn là nhân tài, chứng tỏ thủ hạ dưới tay hắn vẫn có chút tài năng.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nhìn mấy khuôn mặt xa lạ trước mặt thì một hoạn quan sợ hãi rụt rè do dự có nên đi tới không, thật sự thì Ân Giang Hồng đứng bên cạnh Giang Bắc Nhiên để lại cho tên hoạn quan này ấn tượng quá sâu.
Nhưng do dự một lúc, rốt cục vị hoạn quan này cũng lấy đủ dũng khi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên:
"Bệ hạ... Ngài muốn nói gì cứ để nô tài chuyện đạt cho quần thần là được.” Giang Bắc Nhiên nhìn hắn một cái, phất tay xua đuổi:
"Không cần phiền toái như vậy, lui ra đi."
"Vâng."
Hoạn quan vái một cái, lập tức lui qua một bên.
Trước khi chưa thăm dò vị tân hoàng này, họ tuyệt đối không dám lắm miệng một câu.
Sau khi nhận biết gần như tất cả gương mặt, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Chúng ái khanh không cần câu nệ như vậy, cứ bình thường thôi, thượng tấu được chưa?"
Quần thần nghe xong không khỏi hai mặt nhìn nhau, không ai dám làm người đầu tiên lên tiếng cả.
Cuối cùng chỉ yên lặng cúi đầu thấp xuống.
"Sao không nói lời nào hết? Nếu không nói lười nào thì ta xem như xong. Đúng rồi, cúi đầu thấp hơn đi, ta thích nhất là cúi đầu thật thấp.” Vừa dứt lời, một vị quan trẻ tuổi bị hù đến ngẩng đầu lên nhìn.
"Chính là ngươi, ra khỏi hàng."
Giang Bắc Nhiên chỉ vào quan viên tuổi trẻ vừa ngẩng đầu hô.
Quan viên tuổi trẻ vô cùng khó hiểu, nghe xong lập tức cố gắng cúi đầu thật thấp. Vị tân hoàng này thật bất thường a...
Nhưng người được hoàng thượng chỉ đích danh sao có thể làm lơ được, chỉ có thể run rẩy đi ra ngoài.
Ách... Hình như như vậy rất không tốt nhỉ.
Giang Bắc Nhiên vừa nói có một câu, căn bản không ai dám ngẩng đầu lên nữa.
Quan viên trẻ tuổi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chắp tay cúi đầu nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, thần không có gì bẩm cả."
Ách.
Lại một trận an tĩnh nữa kéo tới, Giang Bắc Nhiên bỗng phát hiện mình không tham khảo được từ mấy tên hoàng đế trong phim truyền hình.
Đầu tiên, hắn không phải hoàng đế hàng thật giá thật, càng không phải hoàng đế tạo phản thành công. Hắn không có công thần khai quốc, văn võ có đủ.
Thứ hai, hắn không phải thái tử thượng vị. Phải biết, phía sau thái tử là cả một đoàn đội, vô luận là phụ tác mà phụ hoàng hắn phái đi cũng tốt, hay người do chính hắn lung lạc cũng được. Tóm lại chỉ cần hắn đăng cơ, đám phụ tá kia đều được đề bạt thành quan viên cao phẩm, bài ưu giải nạn cho hắn.
Thứ ba, làm gì có hoàng đế nào bất đắc dĩ như hắn? Cũng có, cơ mà đa phần đều không có thực quyền, thực quyền đều nằm trong tay đám quyền thần cả.
Mà làm hoàng đế như thế cũng rất nhẹ nhàng, bình thường chỉ cần nhìn ánh mắt quyền thần rồi nói "chuẩn tấu" hoặc "bàn lại" là được. Mặt khác, quyền thần cũng sẽ nói giúp hắn.
Nhưng dù Giang Bắc Nhiên lên ngôi khác với lẽ thường, cơ mà quyền lực đều nằm trong tay hắn. Đừng nói quyền thần, dù là sàm thần cũng chẳng có.
Nắm hết thực quyền trong tay, hoàng đế nào nghe xong mà không hâm mộ tới điên luôn.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc khởi bẩm."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ nên phá vỡ cục diện bế tắc này thế nào thì một lão thần mặc áo cổn màu tím đi tới, giơ hốt bản lên, mở miệng nói.
Hốt bản này bằng nắm đấm, là thứ đại thần cầm theo mỗi khi vào triều. Tác dụng như thẻ đấu giá vậy, muốn nói gì thì giơ hốt bản lên để nói.
Giang Bắc Nhiên thấy lão thần nhìn chằm chằm hốt bản, con mắt không ngừng chuyển động liền biết đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Thế là Giang Bắc Nhiên cao hứng nói:
"Chuẩn tấu."
Lão thần đi đến giữa, khom người nói:
"Bệ hạ, mấy năm nay Đông Châu quận liên tục khô hạn, nạn đói nay đã phát triển tới mức không thể ngăn chặn được nữa. Xin bệ hạ thánh tài, cứu bách tính Đông Châu quận trong lúc nước sôi lửa bỏng."
Quần thần nghe xong thì nhao nhao lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không biết vì sao vị thượng thư lệnh này đột nhiên lại nhắc tới chuyện này. Phải biết đây là ngày đầu tiên tân hoàng đăng cơ, đã không tấu chỗ tốt đã đành, ít nhất cũng đừng làm phiền chứ.
Giang Bắc Nhiên cũng có chút kinh ngạc, dù hắn chưa từng đụng tới chuyện triều đình nhưng cũng biết đám đại thần này người này cũng đều thành tin, năng lực vứt nồi tuyệt đối là nhất lưu.
Có thể khởi bẩm loại chuyện xấu này trên triều đình, hoặc thật sự vì giang sơn xã tắc, hoặc chỉ muốn mượn việc vạch tội người.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ái khanh có chủ ý gì?"
Thượng thư lệnh tiếp tục khom người khởi bẩm:
"Bệ hạ, thần nguyện ý toàn quyền phụ trách việc này."
"Chuẩn tấu."
Dù Giang Bắc Nhiên còn chẳng biết đại thần này tên gì, nhưng vẫn có chút hiếu kỳ, không biết vị đại thần này đến tột cùng muốn làm gì.
"Tạ ơn bệ hạ!"
Lão thần bái Giang Bắc Nhiên thật sâu rồi lui sang một bên.
Thấy thượng thư lệnh thành công, đám quan viên còn lại cũng có chút rục rịch, nhưng lúc này Giang Bắc Nhiên lại đứng lên nói:
"Vậy hôm nay bãi triều đi, trẫm đã nhớ kỹ không ít người rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới chỗ hoạn quan muốn truyền lời ban nãy.
Hoạn quan kia cũng xem như thông minh, lập tức hiểu ý Giang Bắc Nhiên, dẫn Giang Bắc Nhiên rời khỏi Huyền Thính điện từ một đường khác.
Ân Giang Hồng cứ vậy yên lặng đi theo Giang Bắc Nhiên. Từ đầu tới đuôi, hắn một câu cũng không nói.
Theo Giang Bắc Nhiên rời đi, một đám đại thần trên triều đình lần nữa lâm vào mê man.
Bạn cần đăng nhập để bình luận