Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 355: Cứ Việc Thử Một Chút

Ngày đầu đăng cơ tất nhiên không có chuyện gì nhiều. Thế nhưng nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì cái chức này đã chẳng tới tay hắn!
Giờ khắc này, Ân Giang Hồng không phải giáo chủ, hắn cũng không phải hoàng đế.
Chỉ là một vị lão phụ thân nhắc nhở, mà hắn là một tiểu bối lắng nghe phần nhắc nhở này.
"Tạ ơn."
Ân Giang Hồng mỉm cười gật đầu.
Lần nữa trở lại Tĩnh Tâm điện, Mộc Dao đang ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn dưới đất, nay vội đứng lên điều chỉnh tư thế.
Ân Giang Hồng đầu tiên là trừng nàng một chút, tiếp đó nói với Giang Bắc Nhiên:
"Như vậy, Mộc Dao giao cho ngươi, nhất định phải dạy nàng cho tốt. Nếu nàng không nghe lời, ngươi cứ để giải điêu đưa thư cho ta, ta lập tức tới ngay."
"Trẫm biết."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Chuyện còn lại ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Bản tọa còn không ít chuyện phải xử lý, đi trước."
"Cha lớn!"
Nghe Ân Giang Hồng muốn đi, Mộc Dao nhịn không được hô.
"Ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng, được không."
Ân Giang Hồng nhìn nàng nói ra.
"Biết... Biết rồi."
Mộc Dao gật đầu.
"Ừm, vậy ta an tâm, chờ mọi chuyện kết thúc, cha sẽ đến thăm ngươi."
Ân Giang Hồng nói xong thì quay người rời đi.
"Cha lớn..."
Mộc Dao nỉ non một câu, thân thể có chút buông lỏng.
"Ai, ai cho ngươi buông lỏng, bảo trì tốt thế đứng, ngươi là nữ quan, phải làm gương cho các cung nữ khác."
"Ngươi!"
Mộc Dao chỉ Giang Bắc Nhiên, nhưng nhớ tới kinh nghiệm phản kháng Giang Bắc Nhiên trước đó cùng lời cha lớn nói, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bảo trì tốt thế đứng.
Hài lòng gật đầu, Giang Bắc Nhiên đi đến bên cạnh nàng:
"Trẫm cũng là người nói đạo lý. Nếu biểu hiện của ngươi tốt, trẫm sẽ nói chi tiết cho Ân giáo chủ, nói không chừng ngươi có thể về sớm hơn, lại làm hiệp nữ ma giáo, nghe chưa?” "Hừ! Ta không nghe lời ngươi đâu!"
Mộc Dao nói xong thì xoay đầu qua một bên.
"Đứng vững!"
Mộc Dao dù rất không tình nguyện nhưng vẫn nghe theo.
"Rất tốt, chỉ cần ngươi tỉnh táo lại, rất nhanh là có thể trở về."
Nói xong thì đi tới bên cạnh giá sách.
Mộc Dao liếc mắt nhìn Giang Bắc Nhiên, tự an ủi mình, để được về sớm hơn, nghe hắn một chút thì có sao.
Mắt thấy giá sách cao mấy chục mét, Giang Bắc Nhiên nói với hoạn quan đi theo sau hắn đang đứng bên ngoài:
"Ngươi tên gì?"
Hoạn quan kia lập tức quỳ xuống đáp:
"Nô tài có tiện danh là Cố Tận Trung."
"Tận Trung?"
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng:
"Chức vụ thế nào?"
"Tiểu nhân là nội quan giám tư lễ..."
"Phụ trách cái gì?"
Cố Tận Trung nghe xong, đầu tiên có chút khẩn trương nuốt nước miếng, tiếp lấy mới hồi:
"Tiểu nhân chủ yếu quản lý việc thu mua đồ vật của hoàng thượng ngài."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì tiện tay lấy một cuốn sách từ trên giá sách xuống hỏi:
"Sách này, cũng là ngươi quản?"
Cố Tận Trung nghe xong thì vội dập đầu:
"Tất cả sách trong điện đều là của bệ hạ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong ha ha cười:
"Ngược lại rất khéo đưa đẩy. Được rồi, trẫm đổi cách hỏi khác, số thư tịch này đều là ngươi mua?"
"Là tiểu nhân mua."
Cố Tận Trung đáp.
"Được rồi, chút nữa ngươi liệt kê ra một dang sách, trẫm muốn biết tên của số sách này cùng nội dung đại khái bên trong, cho ngươi một ngày, làm cho thỏa đáng."
Cố Tận Trung nghe xong thì toàn thân run lên, nhiều sách như vậy, muốn chỉnh lý trong một ngày khác nào hành hạ người khác.
Nhưng Cố Tận Trung lập tức dập đầu:
"Tuân chỉ."
"Ừm, đi thôi."
Cố Khánh Trung nghe xong thì vội chạy vắt chân lên cổ ra ngoài, đây chính là tranh đoạt mạng sống từng giây đó.
Giang Bắc Nhiên tiện tay lấy một cuốn sách ra xem.
"Nơi này ít cũng có mấy ngàn quyển sách, người kia sao có thể chỉnh lý xong chỉ trong một ngày, ngươi cũng quá ép người rồi."
Lúc này, Mộc Dao vẫn duy trì tư thế đứng, nàng mở miệng nói.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, khép sách lại, đi đến bên cạnh còn duy trì lấy thế đứng:
"Ngươi đang dạy trẫm làm việc?"
Thấy nụ cười xán lạn của Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao cảm giác trong lòng có chút lạnh, khẩn trương thở hổn hển mấy cái:
"Ta..."
Thấy Mộc Dao không nói tiếp, Giang Bắc Nhiên mới thu liễm lại nụ cười:
"Về sau nếu còn dám phạm thượng, trẫm sẽ để ngươi nhớ thật kỹ, nếu ngươi cảm thấy trẫm không làm được, cứ việc thử một chút."
Dù theo bản năng, Mộc Dao rất muốn mở miệng phản bác, nhưng nhớ tới cha lớn từng đơn độc đi ra ngoài cùng Giang Bắc Nhiên, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận