Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 359: Nhiệm Vụ Về Trận Pháp

"Đọc nhiều sách."
Giang Bắc Nhiên không ngẩng đầu lên mà đáp.
"Cái kia... Xin hỏi sách ở nơi này, ta có thể đọc không?"
"Tùy ý."
"Tạ ơn long ân của bệ hạ!"
Mộc Dao nói xong liền cao hứng đi tìm sách.
Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Mộc Dao phấn khởi, hắn không khỏi thầm cảm thán, thì ra con hàng ngốc nghếch này là thật lòng muốn cứu vớt chúng sinh.
Dù là hạng người nào thì cũng có điểm tốt và xấu.
Cảm khái xong, Giang Bắc Nhiên một lần nữa quay lại đọc sách. Hắn đang tìm lại đoạn vừa đọc thì một trận gió đột nhiên đánh tới, thổi tắt ánh nến trên bàn.
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khổng Thiên Thiên cầm cái quạt trong tay, ánh mắt hồi lỗi vì biết mình làm sai.
Giang Bắc Nhiên chỉ biết thầm mắng đậu đen rau muống rồi rống lên:
"Ngươi muốn cầm quạt lá cọ này quạt ta tới Hỏa Diễm sơn luôn à?"
Dù không thấy rõ biểu lộ của Giang Bắc Nhiên nhưng Khổng Thiên Thiên có thể cảm nhận được ánh mắt lăng trì của đối phương.
Lúc này một cung nữ khác vội tiến lên đốt nến. Khi nến sáng, cung nữ thấy biểu lộ của Giang Bắc Nhiên thì sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, hung hăng dập đầu:
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng..."
Khổng Thiên Thiên thấy thế cũng vội quỳ theo, liên tục hô:
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng..."
"Đừng dập đầu nữa, đều đứng lên đi."
Hai người nghe xong lập tức đứng lên.
Giang Bắc Nhiên nhìn cây quạt trong tay Khổng Thiên Thiên rồi hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Trời nóng, nô tỳ muốn quạt gió cho bệ hạ..."
"Trẫm thấy ngươi là đang muốn chơi đùa với cây quạt này thì có.” Khổng Thiên Thiên rụt vai lại vì bị nói trúng tim đen.
"Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng là người thông minh nhất thiên hạ. Hoàng thượng, ngài tha cho ta lần này đi, nô tỳ không dám nữa."
"Cất cây quạt đi, không được lộn xộn nữa."
"Vâng!"
Khổng Thiên Thiên nghe tới đây thì nhanh chóng cắm cây quạt về chỗ cũ, đứng bất động.
Ai, đại khái hẳn là cảm giác khi Càn long thấy Tiểu Yến Tử đi...
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài xong thì tiếp tục xem sách.
"Đông! ! Đông! Đông!"
"Dân khang vật phụ! Tùng mậu trúc bao ! ".
Theo tiếng báo canh giờ Tý đã đến, hoạn quan đứng ngoài Tĩnh Tâm điện đồng loạt đi tới, quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, đã là canh ba sáng."
Giang Bắc Nhiên đang xem sách thì hơi nhướng mày, hỏi:
"Canh ba sáng thì sao?"
Hoạn quan kia cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên:
"Bệ hạ, nô tài đến là muốn hỏi một chút, đêm nay ngài có cần minh linh không?"
"Minh linh?"
Giang Bắc Nhiên nghi hoặc:
"Ý gì?"
Hoạn quan lập tức trả lời:
"Xin bệ hạ cho phép nô tài biểu hiện vì ngài."
"Trẫm chuẩn."
"Đa tạ bệ hạ."
Hoạn quan nói xong thì chạy tới bên cạnh Bàn Long Trụ, ấn xuống một hòn ngọc trong miệng rồng.
Tiếp đó, tiếng ầm vang lên, Giang Bắc Nhiên phát hiện khung trang trí trên đầu chậm rãi xoay tròn, mấy trăm sợi dây màu rơi xuống.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang thắc mắc, hoạn quan lần nữa quỳ xuống:
"Bệ hạ, Linh Thằng thông hướng tới hậu điện, trên mỗi sợi dây đều có một cái chuông. Trên chuông là tên của các vị nương nương, hoàng thượng rung chuông nào, đêm nay vị nương nương đó sẽ tới hầu hạ người.” Cái đậu xanh ! ? Người trong cung thật biết chơi! Không đúng, là tên cẩu hoàng đế Đặng Bác kia thật biết chơi.
Trong lúc hoạn quan nói chuyện, từng sợi dây vẫn không ngừng rơi xuống, khiến Giang Bắc Nhiên nhớ tới trò kéo dây thừng nhận thưởng trong công viên trò chơi ở hiện đại. Khi đó còn là lúc trúng lúc không, cơ mà ở đây kéo cái này cũng là “thưởng lớn”.
Thấy Giang Bắc Nhiên kinh ngạc đánh giá dây thừng, hoạn quan vội đứng lên giới thiệu:
"Bệ hạ, màu sắc dây thừng đại biểu cho tuổi tác của từng nương nương... màu lam là... . màu vàng là... . màu đỏ là... . ".
"Đủ rồi!"
Giang Bắc Nhiên vung tay lên, hoạn quan bị hù đến vội quỳ lại xuống đất, không biết mình nói sai cái gì.
mẹ nó...! ? 12 tuổi cũng có? Súc sinh a!' Tuy nói thời đại này, thiếu nữ 12 tuổi đã có thể lập gia đình, nhưng Giang Bắc Nhiên tuyệt đối không tiếp thụ được, hắn rất sợ hoạn quan này nói tiếp sẽ có người nhỏ hơn 12 tuổi, hắn thật sự không muốn nghe nữa.
Mộc Dao bên cạnh cũng cau mày, đối với số tuổi nàng không có đánh giá gì. Dù sao trong quan niệm của nàng, cô nương 10 tuổi vốn có thể lập gia đình rồi, nàng cau mày là vì hoàng đế thật sự quá hoang dâm, dây thừng nhiều quá chừng.
"Trẫm vừa đăng cơ, còn nhiều chuyện cần làm, việc này miễn đi, lui ra."
"Vâng."
Hoạn quan nghe xong thì vội thối lui.
Giang Bắc Nhiên nhìn mấy trăm sợi dây trước mặt thì nói với cung nữ:
“Thu mấy thứ này lại đi.” "Vâng."
Cung nữ gật đầu, tới ấn vào một cơ quan trên cột khác, dây thừng dừng được thu lại.
Kiến trúc quỷ tài a... nhưng quá không đứng đắn.
Theo Tĩnh Tâm điện dần khôi phục nguyên dạng, Giang Bắc Nhiên lần nữa cầm sách lên đọc, Mộc Dao liếc sang nhìn.
Khó trách cha nàng cực lực đề cử hắn làm hoàng đế, ít nhất hiện tại hắn biết đây không phải thời điểm hưởng lạc, cũng hiểu rõ nặng nhẹ thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận