Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 363: Thạch Hưng An

Vừa rồi khi còn ở Huyền Thính điện, Giang Bắc Nhiên nghĩ, nếu hắn dùng bữa đã không tuân thủ quy củ phiền phức thì vào triều cũng cần gì phải gò bó theo khuôn phép.
Đến bây giờ, ngay cả phẩm cấp quan viên hắn cũng phân không rõ. Có lên triều không cũng chẳng có ý nghĩa gì, những đại thần kia đều là lão hồ ly tung hoành trên quan trường nhiều năm. Nếu theo khuôn phép mà chung đụng với họ, khó tránh sẽ bị họ nắm mũi dắt đi.
Vì thế hắn dứt khoát không làm theo lẽ thường, cho các đại thần một kinh hỉ, thuận tiện cũng xem thử đám đại thuần này muốn làm gì.
Thấy Giang Bắc Nhiên đột nhiên xuất hiện, chúng đại thần hồn bay phách lạc, nhao nhao quỳ mọp xuống đất, một vị lão thần dẫn đầu hô:
"Chúng thần tội đáng chết vạn lần."
Tiếp lấy những đại thần khác cũng cùng hô:
"Chúng thần tội đáng chết vạn lần."
Gần trăm đại thần quỳ gối ngoài hoàng cung, tràng diện có chút hoành tráng. Chỉ là tuy nói nơi này là ngoài cung, nhưng vẫn còn trong hoàng thành, không có bách tính nhìn thấy.
Giang Bắc Nhiên vừa ăn bánh ngọt vừa cười nói:
"Chư vị ái khanh bình thân, các ái khanh thấy trẫm không vào triều lại oán giận như vậy, thật khiến trẫm được an ủi a."
Lời này vừa nói xong, đá, đại thần vừa nói bậy khi nãy bị hù tới quần xém ướt, run rẩy không đứng dậy nổi.
"Bình thân, lời của trẫm, hẳn không cần nói tới lần thứ ba đi?"
Trong lúc nói chuyện Giang Bắc Nhiên còn đang nhai nuốt bánh táo. Cơ mà uy nghiêm vẫn có thừa, khiến đám đại thần nhao nhao vội đứng lên, ngay cả đám đại thần hạ thân đã ướt cũng ráng run rẩy chống đỡ.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, hắn ném phần bánh ngọt còn lại đi, phủi tay nói:
"Ở bên ngoài tự tại quen rồi, ngồi trong Huyền Thính điện khiến trẫm ngay cả nói cũng lười.” Dù trong lòng đám đại thần rất không thích hoàng thượng thiếu lễ nghi nhưng vẫn chưa dám nói gì vị tân hoàng này.
"Không dối gạt chư vị ái khanh, trước đây trẫm chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện triều đình, tin tằng điểm này chư vị ái khanh đã thầm bình luận qua.” "Chúng thần không dám!"
Đám đại thần nói xong lại đồng loạt quỳ xuống.
"Đều bình thân đi, sở dĩ trẫm muốn lên triều ở ngoài là hy vọng chư vị ái khanh đừng quá mức câu nệ, thẳng thắn trò chuyện cùng trẫm một phen, để trẫm hiểu các vị ái khanh nghĩ gì.” Chờ cho tất cả đại thần lần nữa đứng lên, Giang Bắc Nhiên đi tới trước một lão thần mặc áo bài màu tím:
"Ái khanh, nếu trẫm nhớ không lầm, hôm qua ngươi là người đầu tấu trình với trẫm?” Lão thần kia lập tức khom người nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, chính là vi thần."
"Ái khanh có chức vị gì?"
"Bẩm bệ hạ, vi thần là Thạch Hưng An, Công bộ thượng thư."
"Quản lý chuyện gì?"
"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần phụ trách trợ giúp bệ hạ quản lý thuỷ lợi, công trình bằng gỗ, chuyên chở, công nghiệp các loại trong cả nước ạ."
"Hôm qua, ái khanh nói về chuyện Đông Châu quận sự, đã nghĩ tốt tấu chương chưa?"
Thạch Hưng An cúi người chào:
"Hồi bẩm bệ hạ, đã nghĩ ra rồi, đang chờ giao cho Trung Hưng Đài."
"Không cần phiền vậy đâu, trực tiếp đưa tấu chương cho trẫm đi."
Thạch Hưng An do dự một chút, liền móc một phần tấu trương từ trong ngực, dâng lên bằng hai tay.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy tấu chương.
Viết cái gì đây...
Tấu chương này nhìn rất dài, nhưng kỳ thật chỉ là mấy từ ngữ hoa lệ trau chuốt, ca ngợi hoàng thượng.
Giang Bắc Nhiên nhíu mày, đã hiểu vì sau tấu chương có nội dung này. Ý tứ rất đơn giản, những thiên tai nhân họa này không liên quan gì tới bệ hạ cả, đều do đám vi thần làm sai.
Có thể nói là rất quan trường.
Giang Bắc Nhiên đã đọc xong phần đầu, nhẫn nại đọc tiếp.
Khá lắm...
Dù tấu chương được viết rất phức tạp, nhưng Giang Bắc Nhiên biết rõ ý đồ của đối phương. Không thể không nói, vị đại thần này nghĩ rất hay, so sánh Giang Bắc Nhiên với Tùy Dương đế mở kênh đào.
Nhưng sau đó, Tùy triều do nguyên khí địa thương đã bị Lý Đường tiêu diệt.
Giang Bắc Nhiên đóng tấu chương lại, nhìn Thạch Hưng An:
"Đây chính là cách quản lý của ái khanh?"
"Đúng vậy."
Thạch Hưng An khom người nói:
"Cách này là thần trầm tư suy nghĩ, kết hợp..."
"Hồ nháo!"
Giang Bắc Nhiên quát một tiếng chói tai.
Thấy hoàng thượng sinh khí, Thạch Hưng An vội quỳ xuống, trên thân Giang Bắc Nhiên đột nhiên bộc phát một cỗ khí thế khiến đám đại thần còn lại cũng nhao nhao quỳ theo, trong lòng thầm oán giận.
"Kỳ quái, rõ ràng Thạch thượng thư hiểu nhất là đế vương tâm, sao lần này lại khiến hoàng thượng nổi giận rồi?"
"Đến tột cùng Thạch thượng thư đã tấu cái gì mà khiến hoàng thượng tức giận như vậy?"
"Xong rồi, hoàng thượng này mặt ngoài hiền lành nhưng với khí thế này nào há là người tầm thường. Chỉ sợ lần này cả đám gặp họa.” Giang Bắc Nhiên ném tấu chương lên đầu Thạch Hưng An rồi quát:
"Ngẩng đầu lên."
Thạch Hưng An nghe xong lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt không đổi sắc.
"Ngươi đang thử trẫm?"
Giang Bắc Nhiên mặt không thay đổi hỏi.
"Vi thần không dám."
"Không dám? Trẫm thấy ngươi rất dám đó chứ, biện pháp giải quyết như vậy, ngươi có biết sẽ tiêu hao bao nhiêu nhân lực và vật lực không?"
Thạch Hưng An đáp:
"Vi thần biết, nhưng nếu có thể mời người tu luyện tới giúp đỡ, cách này... .” "A !"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì kéo dài trường âm:
"Tốt cho một cái Thạch Hưng An a, tấu chương này của ngươi, một là muốn thử xem trẫm có hiểu về nạn hạn hán và thuỷ lợi không, hai là muốn thử xem trẫm có thể điều động người tu luyện giúp dân không?” Nghe Giang Bắc Nhiên trực tiếp nói ra mục đích của mình, Thạch Hưng An cũng chẳng sợ gì, ngược lại trong đôi mắt vô thần phát ra tinh quang.
"Ngô hoàng thánh minh! Vi thần tội đáng chết vạn lần, xin bệ hạ trách phạt."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười một tiếng:
"Đứng lên đi."
"Xin bệ hạ trách phạt!"
Thạch Hưng An vẫn như cũ quỳ trên mặt đất hô.
"Phạt hay không phạt là chuyện của trẫm, hiện tại trẫm muốn ngươi đứng lên."
"Tạ ơn bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận