Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 366: Hắn Muốn Liều Mạng

Thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên cao hứng nói:
"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, ái khanh chính là thái phó của trẫm, trẫm muốn ngươi dạy trẫm Lục Xích này.” Thúc Cương nghe xong thì vội muốn quỳ xuống nhưng được Giang Bắc Nhiên vội đỡ dậy.
"Nếu ái khanh đã là thái phó của trẫm thì từ nay không cần quỳ lễ nữa.” "Tạ ơn long ân của bệ hạ."
Thúc Cương khom người nói.
"Đến đây, mời thái phó tới bên này, trẫm có không ít vấn đề muốn lĩnh giáo ngươi... .” Trong chớp mắt, nửa tháng đã qua đi.
Đô An trấn Chương Vận quận, Phong Châu.
"Bao vây bọn họ! Một người cũng đừng hòng chạy thoát!"
"Chúng lên lầu ba rồi."
"Được! Nguyễn Minh, dẫn người bao vây khách sạn, đừng để họ chạy."
"Đã rõ!"
Trên tầng 3 khách sạn, năm đệ tử Cực Quang tông đang vận công chữa thương, năm tử có thương thế năng nhất đang bôi thuốc:
"Lỗ sư huynh, sao nơi này lại có cao thủ ma giáo Đại Huyền Sư chứ. Rõ ràng trong tình báo nói chỉ có một đám Huyền sư tàn đảng thôi mà.” Lỗ Tử Linh lau máu tươi vừa chảy xuống bên miệng, thở hổn hển đáp:
"Bây giờ không phải thời điểm thảo luận việc này. Nhiều nhất nửa khắc nữa, đám giáo đồ kia sẽ đánh tới. Tranh thủ thời gian khôi phục đi, bằng không lát nữa sẽ không còn sức đánh đâu.” Lỗ Tử Linh vừa dứt lời thì nghe phanh một tiếng, dưới sàn nhà đột nhiên xuất hiện cái động, nam tử mặc áo xanh cầm Âm Phong Kiếm nhảy vào.
"Bày trận!"
Lỗ Tử Linh hét lớn một tiếng, cầm vũ khí lên.
Chính là người này, vừa ra tay đã giết mười sư đệ sư muội của hắn. Nếu chỉ là Đại Huyền Sư bình thường, Huyền Sư cửu giai như hắn có thể miễn cưỡng chặn hắn một lúc, kéo dài thời gian cho sư đệ sư muội tranh thủ chạy trốn.
Nhưng nam tử mặc áo xanh trước mắt chỉ sợ đã là Đại Huyền Sư ngũ giai, công pháp cực mạnh, đánh tới mức hắn không có lực hoàn thủ.
"Các ngươi là đệ tử Cực Quang tông?"
Nam tử áo xanh hỏi Lỗ Tử Linh.
"Phải thì thế nào?"
Lỗ Tử Linh đáp.
"Rõ ràng vài ngày trước đã đuổi tới các ngươi ở phía nam, sao đột nhiên lại đến hướng bắc này? Là ai nói cho các ngươi biết ta ở đây."
"Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, tông môn kêu chúng ta đi đâu chúng ta đi đó.” "Ồ?"
Nam tử áo xanh mỉm cười, thân hình khẽ động, bắt lấy một nam đệ tử gần đó.
Thật nhanh!
Lỗ Tử Linh căn bản không thấy rõ động tác của nam tử mặc áo xanh thì Phương sư đệ đã bị hắn nâng lên giữa không trung.
"Ta cho ngươi ba giây, nếu không có đáp án ta vặn gãy cổ hắn.” "Chúng ta thật chỉ là phụng mệnh làm việc! Không biết kế hoạch của tông môn a!"
"Một."
"Chờ chút , chờ chút... ngươi để ta ngẫm lại, để ta ngẫm lại."
"Hai, được rồi, ta không có kiên nhẫn."
"Phương sư đệ!"
Vào lúc người áo xanh muốn vặn gãy cổ Phương Tĩnh, ánh mắt hắn đột nhiên run lên, không kịp phản ứng đã cảm thấy trên người vô cùng đau nhức.
Hắn quăng Phương Tĩnh qua một bên, không kịp làm gì thì một đạo lôi quang đã giáng xuống.
Lỗ Tử Linh chỉ nghe "oanh" một tiếng, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa. Đợi khi hai mắt có thể thấy được mọi vật, nam tử áo xanh đã không thấy đâu, trên vách tường bên cạnh là một lỗ hỏng lớn.
"Phương sư đệ, ngươi thế nào rồi!"
Lỗ Tử Linh không biết đã xảy ra chuyện gì, lớn tiếng hỏi.
"Khụ khụ... Khụ khụ, sư huynh, ta... Ta không sao."
Phương Tĩnh gian nan bò dậy từ dưới đất.
Vừa rồi, trong nháy mắt người áo xanh phát lực, hắn tưởng hắn đã chết, không ngờ dạo một vòng Diêm Vương lại được quay về.
Thấy sư đệ không có việc gì, Lỗ Tử Linh vội chạy đến lỗ thủng kia, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy phía dưới có một nam tử được bao phủ bởi huyền khí màu đỏ tía, tay cầm Văn Hắc kiếm màu xanh thẳm, chém nam tử áo xanh liên tiếp lùi về sau, vết thương không ngừng xuất hiện.
"Thật mạnh!"
Lỗ Tử Linh nhịn không được hô lên.
Lúc này, mấy đệ tử Cực Quang tông còn lại cũng chạy tới, một nữ đệ tử trong đó thoáng hô lên:
"Là Vạn Quân kiếm! Người kia là Diêm Vương Tiêu - Ngô Thanh Sách của Quy Tâm tông!"
"Hắn chính là Ngô Thanh Sách! ?"
Lỗ Tử Linh cả kinh.
Trong mắt tất cả đệ tử trẻ tuổi lưỡng phái tại Phong Châu, đây chính là thiên tài tuyệt thế đứng đầu Thiếu Niên Anh Kiệt Hội của Yểm Nguyệt tông.
Bây giờ, tên Ngô Thanh Sách ở Phong Châu có thể nói là vang dội không gì sánh được.
"Không đúng..."
Lỗ Tử Linh đột nhiên nhướng mày:
"Ta nghe nói nửa năm trước hắn vừa đột phá Huyền Sư nhất giai, nam tử này thấp nhất cũng là Đại Huyền Sư ngũ giai, sao có thể bị hắn đè ra mà đánh?"
Nghe xong, sư muội vừa rồi gọi tên Ngô Thanh Sách cũng có chút không hiểu:
"Đúng a... Mới nửa năm thôi, dù hắn có thiên phú dị bẩm thế nào cũng không thể đột phá đến Đại Huyền Sư chứ... Hơn nữa còn có thể đè áp Đại Huyền Sư ngũ giai trở lên."
"Đây có phải sư phụ của Ngô Thanh Sách không?"
"Có lý!"
Mấy người khác cũng cùng gật đầu, dù sao cách giải thích này cũng hợp logic:
"Ai! Mau nhìn thanh kiếm kia!"
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Phương Tĩnh thấy kiếm của tiền bối áo trắng đột nhiên vỡ ra bằng bảy mảnh, bốn khối trong đó bay cực nhau, ba khối còn lại như vật sống không ngừng tấn công nam tử mặc áo xanh.
Mặc dù thân thủ nam tử áo xanh cực nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng ba khối mảnh vỡ, trên người nhanh chóng có thêm hơn mười đạo vết thương.
"Ta giết ngươi! ! !"
Dưới tuyệt cảnh, nam tử áo xanh chợt quát một tiếng, huyền khí xanh thẳm nhanh chóng được khuếch đại.
"Hỏng bét! Hắn muốn liều mạng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận