Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 380: Hai Vị Đại Lão Cùng Tới

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng sau.
Hôm đó, Giang Bắc Nhiên vừa hạ triều về tới Tĩnh Tâm điện thì thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Giang Bắc Nhiên đầu tiên là sững sờ, sau đó hành lễ:
"Bái kiến Ân giáo chủ."
Ân Giang Hồng đánh giá Giang Bắc Nhiên một lần, vuốt vuốt râu dài:
"Sao vừa gặp đã hành lễ rồi, hai tháng nay, ngươi vẫn chưa có đủ khí thế đế vương.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười đáp:
"Ân giáo chủ nói đùa, dù trẫm đầy người khí thế đế vương, nhưng khi thấy giáo chủ, ta vẫn chỉ là vãn bối."
"Ngươi phải thay đổi cách nghĩ này đi.”
Bất quá Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thôi, hoàn toàn không tính coi là thật, lời xã giao mà, hai người đều hiểu.
Giang Bắc Nhiên đi theo Ân Giang Hồng tới Tĩnh Tâm điện, trên đường đi, Ân Giang Hồng mở miệng tán dương:
"Vừa rồi ta đã gặp Dao Dao, ngươi dạy rất tốt."
"Là Mộc tiểu thư tự thân thông minh, trẫm chỉ dẫn đường một chút cho nàng thôi."
"Ha ha ha, vẫn khiêm nhường như vậy, Dao Dao thế nào, lẽ nào người làm cha như ta không biết?”
Cười xong, Ân Giang Hồng cất bước đi vào Tĩnh Tâm điện:
"Hôm nay ta tới là có một số việc muốn đàm luận với ngươi."
Nghe được hai chữ đàm luận, Giang Bắc Nhiên lập tức cho cung nữ cùng hoạn quan lui ra:
"Ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi."
"Tuân chỉ."
Cung nữ cùng hoạn quan nghe xong lập tức ngay ngắn trật tự thối lui khỏi Tĩnh Tâm điện.
Đóng cửa lại, Ân Giang Hồng tùy tiện ngồi xuống:
"Đến lần này là để nói ngươi biết một tiếng, để tiêu diệt đám phản đảng kia rất khó. Chúng phân tán tới khắp nơi trong Phong Châu..."
"Ầm!"
Lúc này, đại môn Tĩnh Tâm điện đột nhiên bị đẩy ra, Quan Thập An đi tới nói:
"Ân lão đầu, bản tọa biết ngươi tới đây mà, trước khi đi đã bảo đi cùng nhau. Lão đầu lật lọng nhà ngươi."
Nhìn Quan Thập An một chút, Ân Giang Hồng lắc đầu:
"Là chính ngươi đột nhiên ngồi xuống nhập định, sao còn trách ta?"
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói với Quan Thập An:
"Bái kiến Quan tông chủ."
Quan Thập An thân thiết gật đầu với Giang Bắc Nhiên xong thì nhìn Ân Giang Hồng tiếp tục nói:
"Không phải ngươi không biết bản tọa không thích nghe chuyện triều đình, tự nhiên muốn kiếm chuyện giết thời gian. Lúc tiểu hữu hạ triều ngươi cũng không nhắc bản tọa?”
"Bản tôn không có nghĩa vụ này."
Ân Giang Hồng nói xong thì đứng dậy, tự rót cho mình một ly trà.
Mắt thấy Quan Thập An còn muốn lên tiếng, Giang Bắc Nhiên cũng rót một ly trà bưng qua cho hắn:
"Ân giáo chủ cũng vừa tới, Quan tông chủ uống ngụm trà trước. Không biết hôm nay hai vị cùng tới là có gì chuyện quan trọng gì."
Quan Thập An nhận chén trà của Giang Bắc Nhiên, mỉm cười đánh giá đối phương:
"Đế bào rất thích hợp với ngươi, ta đã bảo ngươi thích hợp làm hoàng đế mà, hai tháng nay thế nào rồi? Có lòng tin sẽ quản lý tốt Thịnh quốc không."
"Vãn bối kiệt lực mà làm."
Ân Giang Hồng ở bên cạnh, nghe xong lập tức cải chính:
"Sao trước mặt lão đầu này ngươi lại sửa xưng hô? Sợ hắn không thích nghe? Yên tâm, có bản tôn làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi gặp ai cũng có thể tự xưng là trẫm."
Trừng mắt liếc Ân Giang Hồng, Quan Thập An lắc đầu nói:
"Giang tiểu hữu là tôn sư trọng đạo, liên quan gì tới ngươi?"
Nói xong vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Không sao, trước mặt bản tọa ngươi cứ tự xưng là trẫm. Được rồi, lời Ân lão đầu không sai, có chúng ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi gặp ai cũng có thể tự xưng là trẫm."
Ách... Hai tháng không thấy, cách nói chuyện của Quan tông chủ ngày càng giống Ân Giang Hồng, xem ra đã triệt để bị Ân Giang Hồng đồng hóa rồi.
Uống xong chén trà Giang Bắc Nhiên đưa tới, Quan Thập An tiếp tục nói:
"Vừa rồi ngươi hỏi vì sao hai chúng ta cùng tới đúng không. Thật ra có một số chuyện cần đề nghị từ tiểu hữu ngươi a.”
Hai vị thật sự coi ta là cố vấn à...
Lúc này, Ân Giang Hồng ở bên cạnh chen miệng nói:
"Vừa rồi ta đã nói với ngươi đó, muốn tiêu diệt đám phản đảng này rất khó. Vấn đề ở chỗ, trước đó vì phòng ngừa những phản đảng này chạy khỏi Phong Châu, nên chúng ta an bài không ít tông chủ và giáo chủ đi thủ biên quan."
"Bây giờ, trong lúc nhất thời không cách nào tiêu diệt phản đảng triệt để, cũng không thể một mực canh chừng chúng. Chuyện này bản tôn không biết nên để các tông chủ và giáo chủ lui về hay để họ thủ tiếp.....”
Dù Ân Giang Hồng chưa nói xong, nhưng Giang Bắc Nhiên đã hiểu.
Để nhân vật cấp tông chủ người ta "gác cổng" lâu như vậy, nếu để tiếp thì chờ tới khi chia “bánh ngọt” sẽ phải chia cho đối phương nhiều hơn, mà những người còn lại sao chịu lấy “đồ sắp vào túi” của mình cho người khác.
Việc này rõ ràng khiến họ rất xoắn xuýt.
Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị vừa mở lời thì nhiệm vụ được phát động.
Lựa chọn một: Không tham dự vào việc này.
Ban thưởng: Thanh Vân Yêu Điển (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đề nghị rút về.
Ban thưởng: Tồi Tâm Bí Trục (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Đề nghị hai người tiếp tục để đám tông chủ canh giữ ở biên quan.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Con mẹ nó... Địa cấp trung phẩm lại được phát động, đám phản nội này mà chạy ra ngoài sẽ gây họa lớn sao?
Giang Bắc Nhiên có chút kinh ngạc, suy nghĩ một phen, lựa chọn số ba rồi đáp:
"Trẫm cho là, vẫn nên để số tông chủ kia tiếp tục canh giữ ở biên quan đi."
"Ồ?"
Ân Giang Hồng nhíu mày:
"Nói một chút về lý do của ngươi."
"Cái kia, trẫm liền nói thẳng, có thể nói bây giờ số phản đảng kia hận hai vị tới mức thấu xương. Nếu để chúng rời khỏi Phong Châu, tất nhiên chúng sẽ nghĩ cách phối hợp với thế lực ngoại bộ để ngóc đầu trở lại, đến lúc đó với Phong Châu mà nói thật sự là tai nạn to lớn."
Quan Thập An nghe xong liền đáp:
"Chuyện ngươi nói không phải chúng ta chưa từng nghĩ tới. Nhưng hiện tại thế lực chúng đơn bạc, muốn tìm thế lực khác viện không hề đơn giản."
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ kỹ một hồi, mới kiên định nói:
"Quan tông chủ, nói thật, thật ra do chúng ta không đánh cược nổi, Phong Châu trải qua lần đại biến này, nội bộ vốn đã tiêu hao nghiêm trọng, rất có thể quốc gia bốn phía đã bắt đầu rục rịch."
"Nếu chúng ta có thể kết thúc việc này tốt đẹp, có lẽ sẽ khiến dục vọng của các quốc gia kia giảm xuống. Ngược lại, thả phản đảng ra, khả năng cao họ cảm thấy ngay cả như vậy chúng ta cũng không làm được, chứng tỏ có lẽ đã đại thương nguyên khí, từ đó bắt đầu xâm lấn quy mô lớn."
Nghe xong những thứ này, Quan Thập An trầm mặc, Ân Giang Hồng suy tư một lúc rồi gật đầu:
"Lời này rất có lý, bản tôn vốn cũng nghiêng về lựa chọn này. Nếu ngươi đã thấy thế thì không sai đi đâu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận