Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 389: Phân Thân Của Mộc Dao

Tóm lại trước cứ cường thế áp chế nữ nhân kia, đừng để nàng hành động thiếu suy nghĩ là được. Về phần Lương quốc... Ngược lại là có chút phiền phức.
Giang Bắc Nhiên cũng đã quen với hoàn cảnh hiện tại, nhất là khi ngồi lên hoàng vị hai tháng nay. Dưới trường hợp mỗi ngày tăng được không ít điểm thuộc tính, hắn chỉ hy vọng Thịnh quốc tiếp tục làm một tiểu quốc không ai chú ý tại biên giới thôi.
Nếu khai chiến với Lương quốc, Giang Bắc Nhiên đủ tự tin diệt nó, chỉ khi nào Thịnh quốc chiếm được địa bàn của Lương quốc, Thịnh quốc mới không còn là một trong mười tám tiểu quốc nữa. Thế nhưng lại lọt vào tầm mắt một ít cường quốc. Cứ thế đánh nhau chiếm đoạt, cuối cùng không thể không đối đầu với các quốc gia mạnh nhất.
Dù mục tiêu cuối cùng của hắn là thống nhất thiên hạ, nhưng bước chân quá lớn dễ bị dắt mũi. Sáu năm nay hắn vẫn luôn từng bước cẩn thận, ai biết đột nhiên tăng tốc sẽ dẫn đến thứ quỷ yêu gì.
Lão tử chỉ muốn an tĩnh phát triển a!
Ai , chờ chút...
Giang Bắc Nhiên bỗng nhướng mày, nụ cười xán lạn nở ra.
Sở dĩ Lương quốc dám dòm ngó Thịnh quốc, rõ ràng là vì quá "Nhàn".
Nếu ta giúp họ tìm một ít phiền phức... Họ làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện khuếch trương cương thổ?
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ nên làm thế nào để ngáng chân Lương quốc thì hắn cũng bước vào thư phòng, thấy Mộc Dao đang ngồi một bên đọc sách, Khổng Thiên Thiên thì ở bên cạnh ăn bánh gai.
Thấy hoàng thượng đột nhiên tiến đến, trong lúc bối rối Khổng Thiên Thiên vội nhét hết bánh gai vào miệng, tính hủy diệt chứng cứ, nhưng một giây sau, nàng ý thức có gì đó không đúng, dưới tình huống miệng đầy bánh gai thì làm sao hô hoàng thượng vạn tuế được.
Thế là nàng dùng sức nuốt xuống, tính nuốt hết bánh gai vào bụng. Nhưng bánh gai vốn dai dẻo, dù nàng là người tu luyện nhưng cổ họng vẫn chỉ như người thường, kết quả chỉ có một…. nàng bị nghẹn….
"Ngô ngô ngô! Ngô ngô ngô!"
Khổng Thiên Thiên tự bóp cổ mình, biểu lộ cực kỳ thống khổ.
"Ai..."
Thở dài, Giang Bắc Nhiên đi tới sau lưng Khổng Thiên Thiên, đánh vào cổ của nàng một cái.
"Khục!"
Khổng Thiên Thiên ho khan, một đống bánh gai bị nàng phun ra ngoài.
"Tự dọn sạch sẽ rồi tới Quang Lộc Huân lĩnh năm mươi đại bản."
Khổng Thiên Thiên cảm thấy bản thân sắp đi đoàn tụ với ông bà thì lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu:
"Đa tạ bệ hạ."
Sau đó lập tức dọn dép số “bánh gai” dính dưới đất.
Vì còn một thời gian nữa mới tảo triều, cho nên Giang Bắc Nhiên ngồi trên long ỷ thảnh thơi đọc sách. Chỉ chốc lát sau, Khổng Thiên Thiên dọn xong thì quen thuộc đi lãnh gậy, để lại một mình Mộc Dao ở đó.
Đương nhiên, giờ phút này tâm tư Mộc Dao nào đặt trên sách, thỉnh thoảng nàng liếc nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
Thấy Giang Bắc Nhiên một đêm không ngủ, Mộc Dao có một đống nghi vấn muốn hỏi, nhưng suy nghĩ nửa ngày lại không biết nên mở miệng thế nào.
Ai nha! Ta quản hắn có ngủ không làm gì! Liên quan gì tới ta!
Không đúng! Ta nhất định phải quản chuyện hắn dám bắt ép nữ tử dân gian vào cung!
Dù hắn là hoàng thượng cũng không thể muốn làm gì là làm như thế! Đúng vậy, ta nhất định phải nói chuyện rõ ràng với hắn!
Mộc Dao đột nhiên đứng dậy, đi tới trước thư án:
"Hoàng thượng! Ta... Ta có việc muốn tấu."
"Chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên giương mắt hỏi.
Thấy Giang Bắc Nhiên nhìn mình, Mộc Dao khẽ run, vừa rồi nàng nghĩ tốt nên nói gì rồi, cơ mà bây giờ lại không nói nên lời.
Mộc Dao không nói gì, Giang Bắc Nhiên lại mở miệng:
"Vừa rồi thấy trẫm sao không hành lễ."
"A?"
Mộc Dao sững sờ:
"Ta... Ta..."
Vừa rồi nàng không hành lẽ là vì muốn ương bướng một chút. Cơ mà bây giờ lấy lại tinh thần, mới nhớ đây là tội đại bất kính.
"Ngươi có biết đây là tội chết không? Bất quá nể mặt cha ngươi, ta sẽ không giết ngươi, tự mình tới Quang Lộc Huân lĩnh gậy đi, năm mươi đại bản."
"Đa tạ bệ hạ."
Lĩnh chỉ tạ ơn xong, Mộc Dao rời khỏi thư phòng, trên đầu xuất hiện hai Tiểu Mộc Dao.
Tiểu Mộc Dao mặc trường bào màu đen quất roi hô:
"Mộc Dao a Mộc Dao! Ngươi thật sự ngày càng vô dụng! Hắn khi dễ ngươi đến nước này! Ngươi còn muốn nhịn sao!"
Tiểu Mộc Dao mặc áo bào màu trắng thì lắc đầu:
"Vừa rồi đúng thật là lỗi của ngươi, sao có thể giở tính trẻ con cùng hoàng đế. Chuyện này mà tới tai cha lớn, cha lớn cũng không giúp ngươi."
Tiểu Mộc Dao màu đen nghe được thì lập tức phản bác:
"Giở tính trẻ con không phải vì hắn sủng hạnh dân nữ à! Quả thật là hôn quân! Đúng, hôn quân! Ngươi hẳn nên thay trời hành đạo!"
Tiểu Mộc Dao màu trắng lại lắc đầu:
"Sao ngươi biết dân nữ kia không tự nguyện? Nếu dân nữ kia tự nguyện, hoàng đế muốn sủng ai thì sủng, liên quan gì tới ngươi.” Lúc này, không đợi Tiểu Mộc Dao màu đen mở miệng, Mộc Dao đã tự hô:
"Dù dân nữ kia tự nguyện cũng không được!"
"Vì sao không được?"
Tiểu Mộc Dao màu trắng hỏi.
"Ừm... Ân... Dù sao không được là không được! Hắn phải chăm lo xử lý chính sự! Sao có thể trầm mê nữ sắc!"
Tiểu Mộc Dao màu trắng thở dài:
"Ngươi biết rõ vì sao ngươi tức giận đúng không?” Mộc Dao nghe xong thì đỏ mặt hô:
"Đương nhiên là vì lý do nãy giờ! Còn có thể là gì nữa!"
Lúc này, Tiểu Mộc Dao màu đen lại đứng cùng với Tiểu Mộc Dao màu trắng, nhìn Mộc Dao nói:
"Mộc Dao, ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không có, thật không giống ngươi.” "Ai nha! Các ngươi phiền chết rồi! Đi ra, đi ra!"
Mộc Dao nói xong thì hai tay không ngừng quơ loạn, hai Tiểu Mộc Dao hóa thành hai đoàn sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận