Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 393: Tín Nhiệm

Giang Bắc Nhiên nói rõ chuyện đêm đó với Ân Giang Hồng, đợi tới khi hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, cộng một điểm ngôn linh, Giang Bắc Nhiên mới biết nguy cơ đã được giải trừ.
Vậy mà được điểm ngôn linh a.
Lần bất ngờ này tới quá nhanh, hai năm rồi hắn mới có điểm thuộc tính đặc biệt mới, vậy mà vừa tới đã tới liền hai cái.
Giờ khắc này, trong lòng Giang Bắc Nhiên chỉ có một ý nghĩ.
Nghĩ cách bảo vệ đại công chúa kia!
Đây đúng là bảo tàng a. Một đêm giúp hắn có được hai điểm đặc biệt, Giang Bắc Nhiên chưa từng có được phúc lợi kiểu này đâu.
Thấy Ân Giang Hồng nghe xong liền rơi vào trầm tư, Giang Bắc Nhiên bắt đầu suy đoán tác dụng của ngôn linh.
Theo hiểu biết của Giang Bắc Nhiên, ngôn linh nghĩa là dùng năng lực lời nói đạt được mục đích, cảnh giới tối cao chính là nói gì ứng đó, có thể dùng để chúc phúc, cũng có thể dùng để nguyền rủa.
Ví dụ hắn nói hôm nay đồ ăn tăng giá, đồ ăn nhất định tăng giá.
Đây là cách hiểu của Giang Bắc Nhiên về ngôn linh.
Bất quá cũng có thể chỉ khi nói từ nào đặc biệt mới có hiệu quả. Nếu thế sẽ khá phiền toái, lỡ mà nói từ nguy hiểm nào đó thì toi rồi.
Giang Bắc Nhiên rất muốn nói thử vài chữ, để xem kết quả thế nào.
Bấy giờ, Ân Giang Hồng lên tiếng:
"Lương quốc... Ngươi cảm thấy thế nào về chuyện này?” Giang Bắc Nhiên bị kéo về hiện thực, hắn trầm tư một lát rồi đáp:
"Trẫm cho là hiện tại không thích hợp giao phong chính diện với Lương quốc."
"Bản tôn cũng nghĩ vậy, bây giờ nội bộ Thịnh quốc hỗn loạn, nếu lại dẫn tới đại địch, chỉ sợ đến lúc đó khó mà chống đỡ, bất quá..."
Ân Giang Hồng kéo cái trường âm, nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi từng nghĩ vì sao Lương quốc không thừa dịp đại loạn lần này, trực tiếp xâm lấn."
"Chắc vì cảnh nội Lương quốc cũng không yên, dù tốt hơn chúng ta một chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao.” "Thông minh."
Ân Giang Hồng nói xong thì lộ ra nụ cười sâu xa.
Con mẹ nó... Hẳn là Lương quốc cũng bị lão âm bỉ phá hư rồi? Cũng đúng, không có lý gì chỉ có Lương quốc cử người hại Thịnh quốc, ngược lại cũng có thể mà.
Ân Giang Hồng không cười nữa, đột nhiên chân thành nói:
"Kỳ thật ngươi cũng có thể đáp ứng thỉnh cầu của vị công chúa kia, Lương quốc muốn lợi dụng ngươi phá hư Thịnh quốc, sao chúng ta không thể lợi dụng chuyện này.” Lựa chọn một: Đồng ý với Ân Giang Hồng.
Ban thưởng: Lưu Huỳnh Yêu Đồ (Địa cơ hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Giả vờ ngây ngốc, lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ban thưởng: Hắc Nha Minh Lục (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Bác bỏ quan điểm này.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở.
Ân Giang Hồng vừa nói xong, Giang Bắc Nhiên liền ý đối phương, muốn chơi trò Vô Gián Đạo a, trước lấy được sự tín nhiệm của Lương quốc, sau đó cung cấp tin tức giả cho họ.
Nhưng độ nguy hiểm của việc này quá cao. Giang Bắc Nhiên cũng xem qua không ít phim về tình báo trong chiến tranh, có nội ứng nào không phải lao lực quá độ, cuối cùng không có kết thúc yên lành.
Hắn lấy được sự tín nhiệm của Lương quốc, tất nhiên sẽ bị Ân Giang Hồng nghi kỵ . Đợi đến khi nghi kỵ đủ, dù hắn biện giải thì Ân Giang Hồng sẽ tin sao?
Tổng hợp lại, Giang Bắc Nhiên không tính vào vi bi thảm như thế.
Lựa chọn số ba, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Ân giáo chủ, việc này quá nguy hiểm, trẫm cho là không thể được."
"Nguy hiểm? Nguy hiểm chỗ nào?"
Ân Giang Hồng hỏi.
"Quá nguy hiểm cho trẫm."
Câu trả lời này thiếu chút Ân Giang Hồng sặc. Đương nhiên hắn hiểu vì sao Giang Bắc Nhiên nói thế, một khi Giang Bắc Nhiên làm ra sai lầm gì dù nhỏ nhất cũng đủ để dẫn tới họa sát thân. Cơ mà Ân Giang Hồng không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ nói thẳng như vậy.
"Là người làm đại sự, không bất chấp nguy hiểm sao thành, nguy hiểm càng cao, lợi ích càng lớn. Bản tôn tin ngươi tất nhiên có thể xử lý tốt chuyện này."
"Ân giáo chủ, xin cho trẫm nói thật. Đợi khi trẫm thành công lấy được sự tín nhiệm của họ, Ân giáo chủ còn tin tưởng ta sao?” Ân Giang Hồng nghe xong, đầu tiên trầm mặc một lát, cuối cùng ha ha cười nói:
"Ha ha ha ha, Giang Bắc Nhiên, ngươi được lắm, dám nói thế với bản tôn, trong Phong Châu này chỉ có mỗi ngươi.” Thấy Ân Giang Hồng không tức giận, Giang Bắc Nhiên thi lễ rồi nói tiếp:
"Trẫm cảm thấy tín nhiệm của Ân giáo chủ ngài với ta quan trọng hơn kế hoạch này nhiều, ngài cảm thấy thế nào?"
"Hoàn toàn chính xác, ngươi có giá trị này."
Ân Giang Hồng gật đầu.
Đúng như Giang Bắc Nhiên nói, hắn muốn lấy được lòng tin của Lương quốc sẽ phải có hành động tương ứng. Cứ thế, Ân Giang Hồng sẽ dần không tín hắn nữa.
Thậm chí, khi độ tín nhiệm của Lương quốc dành cho Giang Bắc Nhiên đủ cao, hắn có hai chỗ dựa, đến lúc đó người có quyền lựa chọn lại là hắn.
Cho nên, lần này Giang Bắc Nhiên là muốn bày ra sự trung thành với Thịnh quốc, không muốn có quán nhiều liên quan tới Lương quốc.
Cân nhắc lợi hại xong, Ân Giang Hồng cũng cảm thấy vừa rồi mình quá chủ quan và qua loa, vì thế gật đầu nói:
"Vậy theo ý ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ thành cái gai trong mắt Lương quốc, họ chỉ muốn nhổ ngươi đi cho nhanh thôi.” "Vẫn xin Ân giáo chủ cứu trẫm."
"Ngươi trực tiếp lắm. Được rồi, chậm chút nữa bản tôn sẽ phái người đến bảo hộ ngươi. Bất quá ngươi không cần chờ, ngươi chỉ cần biết sẽ có người che chở ngươi là được."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, xác định Ân Giang Hồng hoàn toàn chính xác gãy mất ý nghĩ này sau Giang Bắc Nhiên chắp tay nói: "Đa tạ Ân giáo chủ!"
"Bất quá theo những gì ngươi nói, chỉ sợ tiểu công chúa kia còn che giấu không ít chuyện. Nếu Đặng Bác đã hợp tác với Lương quốc, hẳn sẽ lưu lại thứ gì đó. Dù không, bản thân cũng cần biết họ từng làm gì.” Giang Bắc Nhiên hiểu ý Ân Giang Hồng, gật đầu nói:
"Trẫm đã rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận