Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 397: Cự Thục

"Bãi triều!"
Rời đi Huyền Thính điện, Giang Bắc Nhiên đã nghĩ xong chọn ai làm "Tam Đức Tử" cùng "Pháp ấn".
Đầu tiên là Mộc Dao, nếu là quan viên phổ thông ở các nơi, hắn có thể dùng thân phận hoàng thượng trực tiếp đè chết, nhưng nếu là người có tông môn hoặc ma giáo, để Mộc Dao dùng danh tự của cha lớn nàng thì tốt hơn.
Dẫn theo cả Đặng Tương Hàm nữa, Giang Bắc Nhiên muốn tìm hiểu thêm về Lương quốc từ nàng. Đến cùng Đặng Bác và Lương quốc đã hợp tác thế này. Ở chung nhiều vẫn tốt hơn.
Thứ hai Đặng Tương Hàm biết rõ quốc sự, nói chuyện phiếm với nàng tốt hơn với Mộc Dao.
Chọn người xong, Giang Bắc Nhiên vừa về tới thư phòng đã trực tiếp hô:
"Kêu Thải nhi chuẩn bị quần áo bình dân cho các ngươi, chốc lát nữa cùng trẫm đi ra ngoài một chuyến."
Mộc Dao cùng Đặng Tương Hàm đồng thời sững sờ, nhưng đều không hỏi vì sao, trực tiếp gật đầu:
"Tuân chỉ."
Lúc này Khổng Thiên Thiên đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên nháy mắt ra hiệu với sư tỷ nàng, lại không ngừng chỉ về phía mình, rõ ràng cũng muốn đi chung.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện hoàng thượng đang từ từ quay đầu lại, thế là lập tức đứng thẳng tắp, không nhúc nhích.
Giang Bắc Nhiên đánh giá Khổng Thiên Thiên một lần, suy tư một lát rồi mở miệng nói:
"Ngươi cũng theo các nàng thay y phục đi.” "Tuân chỉ!"
Nói xong, Khổng Thiên Thiên liền hấp tấp cùng Mộc Dao đi ra ngoài.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên quyết định dẫn Khổng Thiên Thiên theo, chủ yếu vì hắn thiếu "mồi" .
Nếu đã rời cung với mục đích đánh tham quan, chắc chắn không thể thiếu mồi câu cá. Dùng Mộc Dao là mồi câu khá tốt. Nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của giáo chủ ma giáo, lỡ có chuyện, giết sạch đám quan viên đó cũng không đủ bồi thường.
Dùng Đặng Tương Hàm thì người ta là công chúa tiền triều, dù tỷ lệ rất nhỏ nhưng cũng có khả năng bị nhận ra, không thích hợp làm mồi.
Mà so với các nàng, Khổng Thiên Thiên coi như thích hợp hơn, gương mặt kia chỉ thiếu viết lên mấy chữ "mau tới gạt ta a", nhưng phàm là ác nhân, thấy được lúc ngớ ngẩn, hẳn cũng cảm thấy có lỗi với chính mình vì hành vi này.
Ba người hiệu suất cũng không tệ lắm, sau nửa canh giờ đã cải trang thành bình dân, đi vào trong ngự thư phòng phục mệnh với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, cho cung nữ và hoạn quan lui ra, dẫn theo ba người tới hậu viện.
Hắn móc Quyển Vân Đồng ra, dùng sức thổi, một đóa tường vân vừa trắng vừa to xuất hiện.
"Những ngày này các ngươi cũng thấy đó, trẫm ban bố không ít tân lệnh, nhưng đến cùng có được áp dụng thực tiễn không, trẫm phải tự mình đi xác nhận một phen, cho nên hôm nay dẫn các ngươi cải trang vi hành, đến lúc đó nghe lệnh trẫm làm việc, rõ chưa?"
Cả ba hiểu chuyện hành lễ.
"Tuân chỉ."
Bốn người ngồi lên đám mây, nhanh chóng bay lên trời, dùng tốc độ cực nhanh bay ra ngoài.
Ở trạm thứ nhất, Giang Bắc Nhiên tới một nơi gọi là Phong Phong huyện. Sở dĩ nơi này có tên như vậy vì nó nằm cạnh hai chân núi. Một thấp một cao, cái cao thì tới tận mặt trời, cái thấp thì có mây mù lượn lờ, cực kỳ thần kỳ.
Vì sự thần kỳ của hai ngọn núi này nên huyện trấn có tên đầy đủ là Phong Phong huyện.
Xây thôn cạnh ngọn núi, tất nhiên tránh không được nơi xa hiếm người, các thôn làng cách nhau ít nhất cũng 10 dặm, muốn qua lại cũng phải đi mất nửa ngày.
Gió nhẹ không ngừng thổi mùi phân trâu tới khiến Đặng Tương Hàm nhíu mày, nhưng ba người còn lại lại không có phản ứng gì, vì họ từng đi qua dạng thôn trang này nhiều lần rồi.
Vì cần tìm hiểu tình huống thôn trang trước nên Giang Bắc Nhiên cho đám Mộc Dao mặc Mẫn Nhiên sáo trang vào, khiến không ai chú ý tới ba người các nàng.
Một đường tránh né lấy đầy đất phân trâu đi vào các nàng gặp phải cái thứ nhất trong thôn trang, Giang Bắc Nhiên phát hiện bách tính bên đường ai nấy đều lam lũ dơ bẩn, nơi này so với trong hoàng cung còn lạnh hơn. Chỉ dựa vào y phục trên người khó mà chống lại được cái lạnh cắt da cắt thịt này.
Giang Bắc Nhiên làm hoàng đế, khó lòng quản lý chi tiết những chuyện này.
Phong Phong huyện nằm ở quận An Hưng, quận An Hưng có vị trí địa lý hàn đới, là nơi trọng điểm cần chiếu cố, vậy mà bây giờ nhìn thử xem bách tính chỉ thiếu điều cởi truồng dưới trời đông lạnh.
Nhà xung quanh đa hồ đều là nhà tranh bù đất, đã nhiều năm không được tu sửa, thậm chí không ít nơi bị sập một nửa, chỉ là bên trong vẫn còn người ở.
Không chỉ vậy, Giang Bắc Nhiên phát hiện bách tính đều có chút uể oải suy sụp, không phải họ chưa ăn no mà uể oải suy sụp, mà là không có tinh thần, phảng phất như không có bất kỳ khát vọng sống nào.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang quan sát thôn trang, ba người còn lại tự nhiên cũng đánh giá xung quanh, Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên còn đỡ, các nàng từng thấy qua không ít loại thôn trang này, cũng từng trợ giúp bách tính nhiều lần.
Đặng Tương Hàm nhíu mày, nàng từ nhỏ lớn lên trong cung, dù có ra ngoài cũng chỉ trong phạm vi nhất định, có thể nói là con nhà giàu chính hiệu.
Bây giờ đột nhiên thấy cảnh tượng sống khốn khổ này, trong lúc nhất thời khiến nàng có chút khó mà tiếp nhận.
Bất quá Giang Bắc Nhiên không tới để nhìn những điều này. Vì thế nhanh chóng đi lướt qua, tới chỗ khác.
Giang Bắc Nhiên đi rất nhanh, không đầy một lát đã đi hết toàn bộ thôn trang, đứng trước ruộng đồng.
"Con mẹ nó... Đám cẩu quan này!”
Ruộng đồng trước mắt vậy mà lại trồng Cự Thục!
Trên Huyền Long đại lục, Cự Thục là một trong những nguyên liệu chế tác gai, gai chính là thuốc phiện ở thời hiện đại, một khi nghiện chỉ con đường chết.
Khó trách vừa rồi những bách tính kia đều uể oải như thế, xem ra không chỉ đói bụng mà còn bị nghiện nữa...
"Đại ca, đây là gì vậy?"
Khổng Thiên Thiên đứng một hồi, nhịn không được mà hiếu kỳ hỏi.
Cải trang vi hành, tự nhiên không thể động chút là trẫm, vì thế Giang Bắc Nhiên đã đổi mối quan hệ của bốn người thành huynh muội.
Nghe Khổng Thiên Thiên hỏi xong, Mộc Dao cũng tò mò nhìn sang, dù nàng cảm nhận được thứ kia không tốt lành gì, nhưng không biết đó là gì.
"Cự Thục là nguyên liệu dùng để chế ra gai."
Vừa nghe đến chữ "gai", trong nháy mắt biểu lộ của Mộc Dao thay đổi, nàng biết rất nhiều người có gia đình bị tàn phá vì gai.
"Cái này... Nhiều như vậy! ?"
Mộc Dao nhìn ruộng đồng không thấy điểm cuối, thật khó lòng tưởng tượng nổi sẽ có bao nhiêu gai được chế thành.
"Mộc Dao, đốt hết nó đi."
Nếu không được gia công bằng cách đặc thù, Cụ Thục sẽ tỏa ra khí độc, vì thế Giang Bắc Nhiên quyết đoán đốt sạch chúng.
"Vâng!"
Mộc Dao nhận hỏa phù triện Giang Bắc Nhiên đưa, dùng huyền khí đốt lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận