Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 400: Thiên Hạ Hội

"Cho phép nói dối."
Giang Bắc Nhiên nhỏ giọng nói xong thì hỏi:
"Ở Lan Châu, ngươi có từng gặp trẫm không?"
Khổng Thiên Thiên sửng sốt, sau đó gật đầu:
"Đúng! Nô tỳ chưa bao giờ gặp bệ hạ ở Lan Châu."
A? Đã giải trừ?
Nếu không được giải trừ, hẳn Khổng Thiên Thiên chỉ có thể nói thật. Bây giờ nàng nói thế, chứng tỏ ngôn linh đã được giải trừ.
Thuận lợi thế...
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái, xoay người quay về đình nghỉ mát:
"Được rồi, nhớ kỹ điểm này, trở về ăn cơm đi."
"Tuân chỉ!"
Trong lương đình, Mộc Dao vẫn đang suy tư về Khổng Thiên Thiên.
Hơn nửa năm đến nay, nàng vẫn luôn suy đán người đưa tin thần bí trong miệng cha nuôi là ai, rõ ràng lúc ấy ngay cả cha lớn cũng không tìm được nàng, lại có người có thể làm được.
Bản lĩnh này thật sự lớn đến kinh người.
Nhưng hơn nửa năm nay, người thần bí kia lại hoàn toàn không xuất hiện, cứ như không tồn tại vậy.
Vì thế Mộc Dao chỉ có thể gác lại chuyện này.
Bây giờ đột nhiên nghe Khổng Thiên Thiên nói thế, nàng nhịn không được liên hệ Giang Bắc Nhiên và người thần bí kia.
Không thể nào.....
Dù Giang Bắc Nhiên làm hoàng thượng rất tốt nhưng chỉ là Luyện Khí ngũ giai, sao có thể làm được chuyện ngay cả cha lớn cũng không làm được.
A! ! !
Mộc Dao nhịn không được bứt tóc, quyết định chờ Khổng Thiên Thiên về để hỏi thăm rõ ràng!
...
Chạng vạng tối, Giang Bắc Nhiên cơm nước no nê thả câu bên bờ sông, hưởng thụ nhàn nhã khó có được.
Khổng Thiên Thiên thì ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh Giang Bắc Nhiên, tránh cái nhìn như sắp ăn tươi nuốt sống mình của sư tỷ.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng..."
Khổng Thiên Thiên lôi kéo góc áo Giang Bắc Nhiên.
"Chuyện gì."
"Nếu sau khi về, sư tỷ ép hỏi ta thì nên làm sao a?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong, tiến tới nói nhỏ bên tai nàng hai câu.
Khổng Thiên Thiên nghe xong, mặt mày lập tức hớn hở:
"Vẫn là tiên sinh thông minh nhất! Tiên sinh thật lợi hại!"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, tiếp tục nhìn chằm chằm phao trên mặt nước.
"Ai! Động rồi động rồi! Hoàng thượng! Có cá mắc câu rồi!"
Giang Bắc Nhiên không vội, đợi phao động thêm mấy lần mới bắt đầu kéo lên.
Chỉ chốc lát sau, một con cá màu đỏ được câu lên.
Trong lúc Khổng Thiên Thiên hoan hô nhảy nhót tới bắt lấy con cá, Lưu Nha đột nhiên vội đi tới khom người với Giang Bắc Nhiên:
"Bệ hạ."
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu hỏi.
"Thôn... Ngoài thôn có ba người tu luyện nói là muốn gặp ngài."
Người tu luyện?
Giang Bắc Nhiên có chút kỳ quái, hắn đi qua nhiều thôn trang như vậy, đến bây giờ chưa từng gặp chuyện người tu luyện tìm tới cửa, dù sao quan viên những chỗ hắn tới đều tương đối bình thường, tạm thời chưa đụng tới ai có bối cảnh ma giáo hoặc tông môn cả.
Dưới sự kỳ quái, Giang Bắc Nhiên cấp tốc triển khai tinh thần lực, phát hiện ba người kia lần lượt là Đại Huyền Sư, Huyền Sư, Huyền Giả, đều không được xưng là cường giả.
"Để bọn hắn đến đây đi."
"Tuân chỉ."
Lưu Nha nói xong thì chạy tới chỗ cửa thôn.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Nha đã dẫn ba người tu luyện kia tới sau lưng Giang Bắc Nhiên.
"Bái kiến hoàng đế bệ hạ."
Thấy ba người tu luyện này vậy mà hành lễ với hoàng đế hành lễ, Lưu Nha thầm có chút kinh ngạc, vì hắn biết những người tu luyện này xưa nay không thuộc sự ước thúc của quan phủ, không đặt triều đình vào trong mắt, bây giờ vậy mà hành lễ với hoàng thượng, thực sự khó tin.
Giờ phút này, Giang Bắc Nhiên cũng rất kinh ngạc. Chỉ là điều khiến hắn kinh ngạc là sao âm thanh này quen quá.
Lịch Phục Thành! ? Sao hắn lại tìm tới đây?
Kinh ngạc qua đi, Giang Bắc Nhiên quay đầu lại nói:
"Chư vị tìm trẫm có chuyện gì?"
"Vương đại ca! ?"
Khi thấy rõ hoàng thượng là ai, Lịch Phục Thành ngây dại, dù thật sự hắn có cảm giác Vương đại ca rất có thể có quan hệ cùng vị hoàng thượng này, nhưng không ngờ đối phương lại chính là Vương đại ca!
"Các ngươi đều lui ra đi."
Giang Bắc Nhiên phất tay với đám Mộc Dao "Tuân chỉ."
Ba người Mộc Dao thi lễ với Giang Bắc Nhiên rồi cùng rời đi.
"Vương... Vương đại ca, thật là ngươi a?"
Sau khi đám Mộc Dao đi xa, Lịch Phục Thành vẫn có chút không thể tin mà hỏi.
"Ừm, là ta."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa vung vẩy cần câu ra sông.
“Vương đại ca là sao?"
Lúc này, Chu Quy Xán rốt cục nhịn không được mà hỏi.
"Vị này chính là Vương đại ca đã dạy ta trận pháp."
"A! ? Hoàng thượng này chính là đại ân nhân ngươi thường nhắc tới?"
"Ừm."
Lịch Phục Thành dùng sức gật đầu:
"Ta có thể sống đến hiện tại, tất cả đều ngờ phúc của Vương đại ca."
"Tiện tay thôi, cho nên các ngươi tìm trẫm làm gì?"
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi thế, Lịch Phục Thành chắp lên tay nghiêm mặt nói:
"Chúng ta nghe nói Vương đại... Hoàng thượng ngài đăng cơ thì liên tiếp ra chính lệnh, tất cả mọi người đều cảm khái, Thịnh quốc nghênh đón hoàng đế tốt ngàn năm khó gặp. Bây giờ hoàng thượng ngài lại tự mình tới đây, lấy lực lượng một người, bảo đảm một nước bách tính thái bình, chúng ta mười phần bội phục!"
Chu Quy Xán và Đường Thính Song nghe xong cũng chắp tay nói:
"Vâng, chúng ta đều rất bội phục."
"Đều là chuyện trong bổn phận."
Giang Bắc Nhiên hời hợt nói.
"Vương đại ca... Ngài cảm thấy hiện tại ta nên tiếp tục gọi ngài là Vương đại ca hay gọi là hoàng thượng."
Giang Bắc Nhiên nhíu mày, nghe ra hàm ý trong lời nói của Lịch Phục Thành, hắn liền hỏi:
"Gọi Vương đại ca thì sao mà gọi hoàng thượng thì sao?"
"Nếu gọi Vương đại ca, tiểu đệ có chút chuyện trọng yếu nói muốn với ngươi. Nếu gọi hoàng thượng, tiểu đệ thật không biết có nên nói những lời này hay không."
"Vậy phải xem xem ngươi muốn kêu thế nào."
Lịch Phục Thành trầm mặc một lát, phảng phất như hạ quyết tâm:
"Vương đại ca! Ngài lên làm hoàng đế, có phải cũng muốn thay đổi Thịnh quốc không?” Ừm! ? Đừng nói lại có chuyện nha.....
Nghe ngữ khí Lịch Phục Thành cùng từ cũng trong câu, Giang Bắc Nhiên tựa hồ cảm nhận được con hàng này muốn lập công dựng nghiệp.
Sao người của thế đạo này ai cũng muốn thâu thiên hoán nhật hết vậy. Hơn nữa còn lần lượt để ta gặp được?
"Trẫm đã nói rồi, chỉ là làm chuyện nên làm thôi."
Lời nói của Vương đại ca vẫn cao thâm như vậy!
Lịch Phục Thành thầm cảm khái, đầu tiên hắn nhìn Chu Quy Xán một cái, tiếp đó chắp tay:
"Tiểu đệ may mắn gặp được một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, lập ra một tổ chức gọi là Thiên Hạ hội, lập chí cứu quốc cứu dân!"
Thiên Hạ hội cũng được, cơ mà sao không gọi là Thiên Địa hội nhỉ.
Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Không tệ lắm, một đoạn thời gian không thấy đã làm bang chủ."
"Không, từ ngày Thiên Hạ hội được tạo thành, tiểu đệ vẫn luôn là phó bang chủ, mà chức bang chủ vẫn luôn giữ cho đại ca!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận