Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 401: Hào Quang Nhân Vật Chính

Giang Bắc Nhiên nghe thấy thì ngơ ngác.
Khi ấy hắn chỉ là thuận tay giúp người thôi, cộng với chuyện Hoàng bang lần trước, tính ra là hắn nợ đối phương mới đúng... . Sao lại thành ra thế này?
"Sao ngươi lại nói vậy?"
"Vương đại ca có ân tái tạo với ta, mạng này của ta đã sớm thuộc về Vương đại ca."
Hả?
Giang Bắc Nhiên càng nghe càng con mẹ nó ngơ ngác. Dù hôm đó nếu hắn không tự ra tay, chỉ sợ đối phương sẽ bỏ cái giá lớn hơn để thoát khỏi hiểm cảnh, cơ mà cũng chẳng phải vấn đề gì cả. Chẳng lẽ đây chính là ân như giọt nước, trả thành dòng sông?
Trong lúc Giang Bắc Nhiên vẫn chưa hiểu gì, Lịch Phục Thành lấy một quyền sổ ra từ trong ngực, nói tiếp:
"Nếu không phải nhờ quyển sách trận pháp này của Vương đại ca, có lẽ cả đời này của ta vô pháp đột phá Luyện Khí cảnh."
Nghe được ba chữ Luyện Khí cảnh này, Giang Bắc Nhiên mới chú ý tới thì ra đạo khí tức Đại Huyền Sư hắn cảm nhận được khi nãy là thuộc về Lịch Phục Thành.
Thật đúng là không hợp lẽ thường. Lần đầu hắn gặp Lịch Phục Thành là một năm trước, bấy giờ hắn còn chẳng đánh nổi Luyện Khí cảnh, bây giờ lắc mình thay đổi, chẳng ngờ lại thành Đại Huyền Sư, tu vi tăng lên chóng mặt như thế, đơn giản là khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn.
Giang Bắc Nhiên cảm thấy Lịch Phục Thành hẳn đã trải qua nhiều chuyện, hắn chỉ cái ghế nhỏ bên cạnh nói:
"Được rồi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện."
"Vâng."
Lịch Phục Thành đồng ý rồi đặt mông ngồi xuống.
Lúc này, Đường Thính Song lặng lẽ kéo tay áo Chu Quy Xán, hai người ngầm hiểu, cùng nhau rời đi.
Sau thời gian một nén nhang, thùng gỗ của Giang Bắc Nhiên đã đầy cá, trong một năm này Lịch Phục Thành thật sự trải qua nhiều chuyện a.
Đơn giản mà nói, thời gian qua Lịch Phục Thành không ngừng nghiên cứu trận pháp.
Về sau khi đi ngang qua Lạc Hà trấn, hắn gặp một vị đồng bạn có lý niệm giống hắn là Chu Quy Xán.
Hai người đều không thích cách làm việc của Hoàng bang, thế là trực tiếp kết bái huynh đệ, bắt đầu bước lên con đường hành hiệp trượng nghĩa.
Chuyện còn lại Giang Bắc Nhiên tự đoán được, đoán chừng lão đại Hoàng bang nhận ra Lịch Phục Thành là nhi tử của Lệ Thương Thiên, cho nên vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ, kết quả để hai con hàng này chỉ là một Huyền Sư mà tạo dựng được tên tuổi lớn.
Cũng chính là Ma Vân Song Hiệp hắn từng nghe qua.
Sau đó, dường như Hoàng bang đột nhiên hạ quyết tâm muốn tiêu diệt hai người họ, phái hai Đại Huyền Sư tới giết cả hai, kết quả lại bị người mà Ân Giang Hồng phái đi, tiện tay quét sạch Hoàng bang.
Lịch Phục Thành đã sớm biết Giang Bắc Nhiên muốn đối phó Hoàng bang, vì thế đem ân tình đó ghi tạc lên người Giang Bắc Nhiên, cơ mà đây cũng không phải nguyên nhân trọng yếu con hàng này cảm kích Giang Bắc Nhiên như vậy.
Từ khi bắt đầu học trận pháp, Lịch Phục Thành cảm thấy trận pháp vô cùng thú vị. Phần hứng thú này như kích phát thiên phú gì đó trong cơ thể hắn, cũng khiến hắn nhận ra mình vô cùng nhạy cảm với trận pháp.
Dù là cao thủ trận pháp như Giang Bắc Nhiên cũng chỉ khi bước vào trận pháp mới nhận ra.
Nhưng Lịch Phục Thành thì không, dù cách thật xa hắn vẫn cảm nhận được đại trận, vì thế không cần mạo hiểm xông vào trận mới có thể phá giải.
Tứ Tượng Chi Thể.
Nghe Lịch Phục Thành miêu tả xong, Giang Bắc Nhiên không khỏi nghĩ tới bốn chữ này, cũng như Bích Lân Thể của Lạc Văn Chu, đây là một loại thể chất cực kỳ đặc biệt, có thể cách rất xa đã cảm nhận được đại trận vận hành, vô cùng lợi hại.
Nhưng Tứ Tượng Chi Thể của Lịch Phục Thành không phải cấp tiên thiên như Lạc Văn Chu, cần chút thời gian mới có thể phát động, mà cơ hội phát động này chính là Giang Bắc Nhiên cho hắn.
Thật kỳ diệu a!
Sau khi Tứ Tượng Chi Thể được kích hoạt, khát vọng với trận pháp của Lịch Phục Thành ngày càng tăng, không ngừng tìm kiếm thư tịch trận pháp khắp nơi. Không chỉ thế, hắn còn đi khắp Phong Châu thì đủ lại đại trận để phá giải, thậm chí còn vụng trộm đi phá giải không ít đại trận hộ sơn của vài tông môn. Sau đó thì thần không biết quỷ không hay dựng lại cho người ta.
Giang Bắc Nhiên nghe Lịch Phục Thành kể chuyện, dễ dàng nhận ra cảm giác thành tựu trong từng lời nói của đối phương.
Đại khái hai tháng nay, trên đường đi hắn bỗng cảm ứng được một loại trận pháp phi thường kỳ diệu mà hắn chưa từng gặp.
Dưới sự cuồng hỉ, hắn lập tức đi về phía đó, phát hiện đại trận đã vượt quá khả năng lý giải của mình, căn bản không giống các đại trận hắn từng thấy.
Lịch Phục Thành thật sự như đứa nhỏ phát hiện món đồ chơi mới, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ nghiên cứu đại trận.
Cuối cùng, thời gian không phụ người hữu tâm, trận pháp này dù không bị hắn phá giải nhưng hắn lại biết cách khởi động.
Theo lời Lịch Phục Thành nói, một khắc này, khi tiến vào trong đó, hết thảy như thay đổi, mây dưới đất, kỳ lân trên trời, còn có mặt trời màu xanh lá cây.
Nguyên thủy đại trận! ?
Trong số các trận pháp mà Giang Bắc Nhiên biết, nguyên thủy đại trận chính là giữa thiên địa tự nhiên hình thành đại trận ẩn chứa thần lực không gì sánh kịp, chỉ là đại đa số nguyên thủy đại trận đều lâm vào trạng thái đình trệ, chờ người hữu duyên đến.
Mà Lịch Phục Thành, chính là người hữu duyên đó.
Lịch Phục Thành vừa vào tiểu thế giới kia, lòng sinh hiếu kỳ. Đi bên trong ngồi lâu phát hiện một sơn động, bên trong là mấy quyển sách về trận pháp cùng công pháp.
Cái con mẹ nó, như vậy cũng được! ?
Giang Bắc Nhiên vẫn cho là nhân vật chính nhất định phải té xuống núi mới có thể phát động nội dung cốt truyện, không ngờ Lịch Phục Thành lại cao cấp hơn, không thèm rớt xuống núi mà tự mình tìm tòi ra.
Về sau về sau, ngày càng có mùi nhân vật chính.
Lịch Phục Thành trời sinh phế vật nay có thể nhẹ nhõm hấp thụ linh khí trong tiểu thế giới kia, hơn nữa công pháp trong sơn động lại vô cùng phù hợp với hắn.
Hai bút cùng vẽ, tu vi Lịch Phục Thành tăng lên nhanh chóng, nhanh đến mức ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng.
Lịch Phục Thành cũng không phải ích kỷ người, phát hiện nơi tốt như vậy, hắn lập tức nghĩ đến hảo huynh đệ của mình, nhưng lại phát hiện bản thân không thể rời khỏi đại trận.
Hắn như bị phong ấn trong đó, căn bản không ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận