Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 408: Thu Chỉ Nghi

"Hoàng thượng !"
Giang Bắc Nhiên đang đi tới cửa Tĩnh Tâm điện thì âm thanh nũng nịu vang lên.
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn lại, mở miệng nói:
"A, là Chỉ Nghi tới a."
Địa vị tần phi trong Dục Tú cung bây giờ tương đối xấu hổ, nói gì thì nói các nàng cũng là phi tử tiền triều, hiện tại hoàng đế đã đổi, thân phận các nàng cũng không còn như xưa, theo lý mà nói nên chôn cùng tiên hoàng hoặc bị đầy đi đâu đó. Đương nhiên, vẫn có chút hoàng đế có khẩu vị nặng sẽ lưu mẫu phi của cha mình làm lão bà.
Vài ngày trước, thái phó từng bày tỏ hoàng đế nên xem xét lại việc quản lý hậu cung. Hiện tại những nữ nhân trong Dục Tú cung kia không phải là tần phi, cũng không phải cung nữ, ở lại trong cung thật sự rất kỳ quái.
Vì thế Giang Bắc Nhiên suy nghĩ, cho các nàng một thân phận hoàn toàn mới, gọi là tài tử, ý có nghĩa là nữ nhân có tài nghệ.
Những tần phi này sống lâu trong thâm cung, ngày bình thường không có chuyện gì làm tự nhiên sẽ rèn luyện vài thú vui tao nhã, tỉ như thêu thùa, âm luật, múa các loại chẳng hạn.
Giang Bắc Nhiên để các nàng phát dương quang đại sở thích của mình. Về sau hợp thành dàn đồng ca, đoàn ca múa, hí kịch cũng không tệ.
Mà vị Thu Chỉ Nghi trước mắt này lại là một trong những người có tố chất nổi bật nhất trong 5 ngàn hậu cung giai lệ. Có thể nói làm gì cũng giỏi, thêu thùa cực tốt, thổi tiêu có thể khiến chim bay tới, có thể nói là vô cùng thần kỳ.
Nghe Vương Thủ Quý nói, Thu Chỉ Nghi chỉ là tú nữ vừa vào cung, chưa kịp làm gì thì Đặng Bác đã bị bắt.
Phải biết, dân nữ dân gian nằm mộng được trở thành hoàng hậu là nhiều vô cùng. Quá trình tuyển chọn tú nữ cũng phải trải qua vô số sự tuyển chọn của phủ Nội Vụ, Thu Chỉ Nghi thật vất vả một đường trổ hết tài năng, tiến cung lại gặp phải tình huống trớ trêu thế này, nàng cảm thấy thật sự rất ủy khuất a.
Bây giờ tan hoàng đăng cơ, còn chưa có hoàng hậu, chẳng khác nào cho Thu Chỉ Nghi một tia hy vọng. Sau nhiều lần thăm dò, nàng phát hiện mình có thể rời khỏi Dục Tú cung, thế là không kịp chờ đợi mà chạy tới hấp dẫn lực chú ý của hoàng thượng.
Phối hợp với ánh trăng đêm nay, Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ tới một chuyện, không khỏi hỏi:
"Người từng thổi tiêu dưới ánh trăng?"
Cứ như vậy, Giang Bắc Nhiên quen biết vị Thu Chỉ Nghi tài mạo song tuyệt này.
...
Thấy hoàng thượng nhớ kỹ tên mình, Thu Chỉ Nghi vô cùng mừng rỡ, lập tức đi lên hành lễ vạn phúc nói:
"Thiếp thân gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vừa tảo triều về?"
Thấy dáng vẻ ân cần của Thu Chỉ Nghi, Mộc Dao đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên không khỏi quệt miệng.
Vì Giang Bắc Nhiên đa phần không coi trọng giai lệ trong cung, nên Mộc Dao thấy tình cảnh thế này có phần khó chịu. Nàng đối với trong cung tuyệt đại đối số giai lệ đều không coi ra gì, việc này khiến Mộc Dao cảm thấy mắt nhìn người của Giang Bắc Nhiên cực cao, lại không lạm tình, là nam tử tốt hiếm có, so với cha lớn cưới tám phòng tiểu thiếp thì tốt hơn nhiều.
Nhưng Thu Chỉ Nghi lại là sự tồn tại đặc thù trong đó, không chỉ đêm hôm đó ban đêm được hoàng thượng triệu tới bên người, hôm nay còn thân mật gọi tên, việc này khiến Mộc Dao có phần không thoải mái, nhìn Thu Chỉ Nghi thế nào cũng chẳng vừa mắt.
Mặt khác, Đặng Tương Hàm cũng không ngừng đánh giá Thu Chỉ Nghi.
Nàng không có địch ý với đối phương, chỉ muốn tìm xem điểm gì trên người cô nương này hấp dẫn hoàng thượng, dù sao nàng vẫn chưa bao giờ buông tha "kế hoạch sắc dụ" hoàng thượng.
Dù tư sắc thượng thừa nhưng cũng không phải quá tuyệt, không tới mức khiến hoàng thượng nhìn nàng với con mắt khác, cho nên... Hoàng thượng là thích nghe tiêu sao?
Đặng Tương Hàm yên lặng ghi nhớ, quyết định quay về học một phen.
Nghe được vấn đề của Thu Chỉ Nghi, Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu, xem như trả lời.
"Hoàng thượng cần cù như vậy, quả thật là phúc của thiên hạ bách tính, thiếp thân thật sự kính nể vạn phần, hay để thiếp thân thổi một khúc tiêu giải mệt cho người nhé?"
"Không cần, lúc trẫm đọc sách thích an tĩnh."
Thu Chỉ Nghi dừng lại một chút, mọi lý do thoái thác đã chuẩn bị đều bị câu này đánh về.
Mộc Dao nghe xong thì mừng thầm trong lòng, chỉ hận không thể đi lên chế giễu Thu Chỉ Nghi một phen.
Đặng Tương Hàm thì là yên lặng ghi nhớ thói quen này của hoàng thượng.
Thấy hoàng thượng chuẩn bị rời đi, Thu Chỉ Nghi vội trán nói:
"Hoàng thượng, gần đây thiếp thân luôn cảm thấy thân thể suy yếu, không có sức, nghe nói bệ hạ y thuật vô song , có thể chẩn bệnh cho thiếp thân một hai không?"
Vì lúc trước từng có lão thần đang thượng triều lại ho ra máu rồi ngất xỉu, Giang Bắc Nhiên có cơ hội chứng tỏ y thuật cao siêu, mà mỹ danh cũng từ đó vang khắp hoàng cung.
Mắt thấy Thu Chỉ Nghi ôm tim thở gấp, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
"Uống nhiều nước nóng."
Nói xong thì đi vào Tĩnh Tâm điện.
Hoàng thượng... Quả nhiên khác biệt với đám phàm phu tục tử kia, xem ra vẫn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
Thu Chỉ Nghi âm thầm quyết định xong thì quay người rời đi.
Giang Bắc Nhiên bước vào Tĩnh Tâm điện thì thấy Đặng Thước Uyển đang tập múa dưới màn lá rơi, nàng là tam nữ nhi của Đặng Bác, cũng chính là Tam công chúa, Bình Lạc công chúa.
Trong màn lá rụng, dáng múa Đặng Thước Uyển uyển chuyển vô cùng, chẳng khác nào tinh linh trước gió.
Cảm nhận được ánh mắt của hoàng thượng, dáng múa Đặng Thước Uyển đột nhiên biến hình, thẹn thùng như thiếu nữ mới biết yêu.
Giang Bắc Nhiên đi về phía trước, lại thấy Lục công chúa Đặng Vận Mộng đang ngồi vẽ. Lúc thấy Giang Bắc Nhiên, Đặng Vận Mộng mỉm cười thập phần ôn nhu.
Giang Bắc Nhiên liên tục thấy hai vị công chúa thì không khỏi nhíu mày, cũng thầm hiểu, đoán chừng Đặng Tương Hàm biết mình thích tà nữ nên mới dẫn đám tỷ muội tới đây bày trò.
Sự thật không khác gì Giang Bắc Nhiên đoán, trên đường về ngự thư phòng, Giang Bắc Nhiên thấy từng vị công chúa không ngừng thể hiện đủ loại tài nghệ, trong đó thậm chí còn có múa kiếm, nhưng mặc kệ làm gì, khi Giang Bắc Nhiên tới đều sẽ cố gắng tỏ ra tư thái có sức hút nhất của mình, nhoẻn miệng cười, có thể là thẹn thùng tránh né hoặc lớn mật gọi mời.
Khá lắm, đủ chủng loại.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm thán, lúc đẩy cửa thư phòng ra thì sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận