Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 412: Sử Dụng Thông Linh

Giang Bắc Nhiên đứng trước thôn xóm với nhà thấp bé rách nát, tro bụi khắp nơi, vật nuôi chạy đầy đường, trông vô cùng hoang vu thì không khỏi cau mày.
Hắn cau mày không phải vì nơi này hoang vu nghèo nàn, mà vì nơi này không có nam nhân nào. Giữ ban ngày ban mặt chỉ có vài người già và đứa nhỏ trồng trọt trên ruộng đồng.
Cảnh tượng này khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy như đang ở Nữ Nhi quốc vậy.
Từ khi hắn bắt đầu tuần sát rất ít khi gặp phải loại tình huống này. Đại đa số quan lại đều làm bộ để vài nam đinh lại trong thôn. Nữ Nhi thôn dạng này đã lâu rồi Giang Bắc Nhiên chưa từng gặp.
Lúc này, Đặng Tương Hàm tiến lên một bước, mở miệng nói:
"Hoàng thượng, chỉ sợ nơi này..."
"Không cần phải nói ."
Giang Bắc Nhiên đưa tay ngăn Đặng Tương Hàm lại.
Giang Bắc Nhiên biết Đặng Tương Hàm muốn nói gì. Dưới tình huống thế này còn dám trắng trợn không nhìn lệnh vua, chứng tỏ có thể có tông môn hoặc ma giáo làm chỗ dựa. Nếu đi vào, khó tránh khỏi sẽ có xung đột.
Bất quá chuyện tông môn Giang Bắc Nhiên sớm muộn cũng phải muốn va vào, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, bây giờ đụng phải, vào xem cũng không sao.
Dù sao hệ thống cũng không nhắc nhở.
Giang Bắc Nhiên dẫn đám Đặng Tương Hàm vào thôn. Hài đồng vốn đang vui vẻ chơi ven đường thấy Giang Bắc Nhiên thì lập tức tan tác như chim muông, tựa như nhìn thấy mãnh thú vậy.
Tiếp đó, mấy phụ nhân nói chuyện phiếm trong nhà cũng chạy về nhà đóng kín cửa.
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên nhíu mày. Hắn đã sai người dán thị mình sẽ tuần tra các huyện khắp nơi. Đi tới đâu thôn dân cũng mong mỏi cùng trông mong, mong vị thánh thượng là hắn đem tới hy vọng cho họ.
Nhưng cái thôn này dường như chưa từng thấy bố cáo. Thấy người mặc đồ đàng hoàng tới cứ như đối phương muốn hại họ vậy.
"Đồ chó hoang súc sinh! Còn dám tới thôn bọn ta gây họa cho thôn dân! Lão tử liều mạng với ngươi!"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên tính tới gặp thôn trưởng hoặc bảo trưởng thì một anh nông dân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, mắng to một trận rồi cầm nhánh cỏ điên loạn đâm hắn.
Nhưng nhánh cỏ chỉ như hư ảnh, xuyên qua thân thể Giang Bắc Nhiên.
"Ấy? Chẳng lẽ đây chính là Linh Thể?"
Sau khi nhận được điểm thông linh, đây là lần đầu Giang Bắc Nhiên đụng phải u linh, bỗng cảm thấy có chút mới lạ.
Xem ra tác dụng của thông linh đích thật là giao tiếp với linh hồn.
Hiểu rõ điểm này, Giang Bắc Nhiên quay đầu lại nói:
"Các ngươi vào trong thôn quan sát đi, nếu có nhà nào quá khổ thì cứu tế một chút."
"Tuân chỉ."
Chờ ba nữ nhân rời đi, Giang Bắc Nhiên mới nhìn anh nông dân nói:
"Ngươi có biết ngươi đã chết không?"
"Đương nhiên ta biết mình chết rồi, nhưng ta làm quỷ cũng sẽ không... Ồ! ? Ngươi nhìn thấy ta! ?"
Anh nông dân hoảng sợ hô.
"Ừm, thấy rất rõ."
"Người a!"
Anh nông dân bị hù tới chạy như điên.
"Rõ ràng vừa rồi còn hào hùng lắm mà... đúng là đồ hèn nhát."
Giang Bắc Nhiên không đuổi theo quỷ hồn kia, hắn bắt đầu đi dạo khắp nơi trong thôn.
Thôn này trên cơ bản đầy đủ nhà cửa, trước cửa có hồ nước, phía sau cửa có ruộng lúa cùng vườn rau, ngoài ra còn có sân nhỏ, trong viện có cây ăn quả.
Nhưng tiếc là hồ nước đã triệt để khô cạn, ruộng lúa cùng vườn rau hoang vu, cây ăn quả vẫn còn mấy cây nhưng phần lớn đều đã trụi lủi.
"Ai, quá hoang vu rồi."
Giang Bắc Nhiên thở dài nói.
"Còn không phải vì đám cẩu quan các ngươi!"
Quay đầu nhìn lại, Giang Bắc Nhiên thấy anh nông dân bị dọa nay đã chạy trở về, đứng từ nói chuyện với Giang Bắc Nhiên.
"Ngươi không trốn nữa?"
Anh nông dân gân cổ lên đáp:
"Dù sao ta cũng đã chết! Ngươi sao có thể giết ta nữa!” "Cũng chưa chắc.” Giang Bắc Nhiên đáp.
“Đến cùng ngươi vào thôn làm gì! Thứ đáng giá trong thôn đều bị cướp sạch, ngươi còn muốn làm gì! ?"
"Thôn các ngươi chưa từng nhận được bố cáo tuần sát của hoàng đế?” "Bố cáo? Thứ đó bọn ta xem không hiểu, nhìn nó làm gì."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang muốn hỏi thêm thì một bà lão đi theo Mộc Dao đột nhiên xông tới, vừa thấy là Giang Bắc Nhiên thì lập tức quỳ xuống.
"Hoàng thượng! Ngài đại phát từ bi, mau cứu bọn ta đi, thật sự bọn ta sống không nổi nữa."
Giang Bắc Nhiên vội tiến lên đỡ đại nương dậy:
"Đại nương, có việc từ từ nói, trẫm sẽ giúp các ngươi."
"Ôi! Xem như ông trời mở mắt. Hoàng thượng a, nam nhân trong thôn bọn ta đều bị bắt đi hết, chỉ còn lại phụ nhân không làm được việc thôi.” "Là ai bắt nam đinh trong thôn đi?"
"Bọn ta cũng không biết! Năm ngoái một đám hung nhân đột nhiên tới thôn, bắt nhi tử của ta đi, ta đuổi theo muốn cứu nó về nhưng đám hung nhân này rất ác, ai dám cản sẽ giết người đó! Cuối cùng bọn ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân trong thôn bị bắt sạch.” Không biết...
Trong lúc nói chuyện, càng nhiều phụ nhân và lão ẩu nhao nhao chạy tới, vây quanh Giang Bắc Nhiên, quỳ xuống khóc sướt mướt.
Trong đám người, Đặng Tương Hàm đi đến trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, chúng ta cho những thôn dân này chút lương thực, các nàng đều biết ngài đến giải cứu các nàng."
Giang Bắc Nhiên kêu Mộc Dao đỡ mọi người dậy, sau đó lần lượt hỏi từng người, phát hiện không ai biết nam nhân bị bắt đi đâu.
"Vậy thôn trưởng đâu?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Nghe tới đây, các thôn dân đồng loạt im lặng, cuối cùng một phụ nhân mở miệng đáp:
"Thôn trưởng... Thôn trưởng cản đám ác nhân kia, lúc đó bị đánh chết tươi."
Ai, đáng tiếc cho một vị thôn trưởng tốt.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên nghĩ nên bắt đầu điều tra từ đâu thì linh hồn anh nông dân kia cẩn thận từng li từng tí tiến đến trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Ngài là hoàng thượng? Hoàng thượng quản cả thiên hạ?"
Giang Bắc Nhiên phát hiện mình có thể dùng tinh thần lực để giao lưu cùng quỷ hồn, thế là trực tiếp gật đầu, dùng tinh thần lực đáp:
"Đúng thế."
"Hoàng thượng, không phải đó là người cả ngày chỉ biết bắt nông dân bọn ta nộp thuế thôi à! Sao tự nhiên chạy tới chỗ chúng ta làm gì?” "Hoàng đế vừa đổi người, ta không muốn các ngươi nộp thuế nữa, muốn giúp các ngươi ăn no."
"Đổi hoàng đế rồi? Đổi hoàng đế thật tốt! Vị hoàng đế trước chỉ biết đòi tiền bọn ta, ngài không cần tiền của bọn ta, còn cho bọn ta ăn, ngài khẳng định là tốt hoàng thượng! Ta dập đầu với ngài!"
Anh nông dân nói xong thì cúi đầu bái, một hơi dập đầu mười cái.
"Đừng dập đầu nữa, ngươi dập đầu ta cũng đâu nghe thấy tiếng vang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận