Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 416: Cứu Được Người

"Tích..."
Giang Bắc Nhiên nói xong, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ còn tiếng đồng hồ nước kêu tích tích.
Sắc mặt Đào Dương Bác có chút khó coi, hắn cảm thấy mình đã đủ khách khí, nhưng vị tân hoàng này dường như muốn cắn chặt hắn không nhả.
Đào Dương Bác suy nghĩ thật nhanh, lại nhìn nữ tử cầm kiếm cao ngạo đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Hử! ?
Đào Dương Bác trừng lớn mắt! Vừa rồi hắn vào phòng đều chú ý Giang Bắc Nhiên, không để ý tới nữ tử phía sau. Bấy giờ tập trung nhìn, kia chẳng phải là nữ nhi của Ân Giang Hồng, từng xuất hiện trong Anh Kiệt Hội ở Yểm Nguyệt tông đó sao!
Khi đó hắn là quản sự của Lôi Minh tông nên được tham gia Anh Kiệt Hội, loại nhân vật như Mộc Dao, hắn tất nhiên nhớ kỹ.
Ma đầu kia lại để nữ nhi của mình làm hộ vệ cho tân hoàng?!
Sắc mặt Đào Dương Bác lập tức trầm trọng hơn, vừa rồi hắn còn muốn cảm thấy nếu tiểu hoàng đế không uống rượu mời, hắn sẽ cho đối phương uống rượu phạt không nương tay, nhất định phải để tiểu hoàng đế biết rõ, chủ nhân đào gia là hắn không hề dễ trêu.
Nhưng bây giờ, Đào Dương Bác nhận ra Ân Giang Hồng coi trọng tiểu hoàng đế này như thế, hắn có chút chột dạ. Dưới tình huống hiện tại của Phong Châu, hắn thật sự không tin Lôi Minh tông có thể vì hắn đối đầu với Ân Giang Hồng.
Dựa vào tin tức hắn nhận được, tiểu hoàng đế này là chính Quan tông chủ tự mình chọn lấy.
Nói cách khác, tiểu hoàng đế trước mắt có bối cảnh rất sâu, rất có thể vượt qua cả tưởng tượng của hắn.
Cuối cùng, Đào Dương Bác vẫn phải hạ mình, hắn chỉ là thủ hạ của Lôi Minh tông, sao dám cứng đối cứng với hoàng đế có chỗ dựa là hắc bạch lưỡng đạo?
Hắn thật sự không có tư cách này.
Phân tích xong tất cả lợi và hại, Đào Dương Bác cười nói:
"Đương nhiên, đương nhiên, hoàng thượng đã mở kim khẩu, lão phu tự nhiên làm theo."
Nói xong thì nhìn về phía Đào Anh Phát:
"Anh Phát, đi, dẫn thôn dẫn Tân Hà thôn về phủ.” Mặc dù không rõ vì sao phụ thân dễ dàng đồng ý việc này, nhưng Đào Anh Phát vẫn lập tức chắp tay:
"Vâng, nhi tử đi ngay."
Ước chừng hai canh giờ sau, hơn 80 nam tử bị Đào Anh Phát dẫn về, những người này đã đổi y phục mới, tuy trên mặt vẫn còn tổn thương, nhưng tương đối sạch sẽ.
Rất rõ, Đào Anh Phát đã hiểu, nếu cha cho hoàng đế mặt mũi, vậy dứt khoát cho đến cùng, mắc công vị tân hoàng này lại nổi bão.
"Hoàng thượng, thôn dân Tân Hà thôn ngươi muốn đều đã được dẫn tới.” Đào Anh Phát nói với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhìn anh nông dân hỏi:
"Như thế nào, người của thôn các ngươi đều ở nơi này?"
"Đều ở đây! Đều ở đây! Trừ những người đã chết trên mỏ, còn sống đều ở đây."
Anh nông dân vừa nói vừa chậm rãi lao tới trước mặt một thanh niên mặt mũi vàng vọt.
"Thằng nhóc con! Tốt lắm! Cha biết ngươi chịu được mà! Ta đã gặp được hoàng đế tốt, có thể về nhà! Có thể về nhà rồi! Sau khi trở về nhớ phải chăm sóc cho mẹ ngươi thật tốt! Ta không còn nữa, việc nông trong nhà đều dựa vào ngươi, biết không!"
Thấy nhi tử không có chút phản ứng nào, anh nông dân dùng sức vuốt nước mắt, quay đầu xông về phía Giang Bắc Nhiên, quỳ xuống dập đầu liên tục mười mấy cái.
“Đại ân đại đức của hoàng thượng! Ta có uống canh Mạnh bà cũng không quên được! Kiếp sau ta nhất định làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của ngài!"
Nghe anh nông dân xác định xong, Giang Bắc Nhiên quay đầu nói với Đào Dương Bác:
"Đào lãnh sự, hi vọng sau này sẽ không xảy ra dạng hiểu lầm này nữa.” "Ha ha, đương nhiên sẽ không, đương nhiên sẽ không." Đào Dương Bác cười nói.
"Vậy quá tốt rồi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía các thôn dân nói:
"Các ngươi tự do rồi, đi theo trẫm, trẫm dẫn các ngươi về nhà."
Kỳ thật hiện tại thôn dân Tân Hà thôn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì. Vừa rồi ác nhân đột nhiên thả họ ra, cho họ ăn bánh bao nóng. Thậm chí còn dẫn họ đi tắm rửa trị thương. Trong lúc tắm, không ít thôn dân nghĩ liệu đây có phải lần tắm cuối cùng của họ không.
Trong lòng bọn họ sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng gì, bởi vì bọn hắn từng phản kháng rồi, nhưng kết quả thê thảm không gì sánh được.
Kết quả thì sao, họ mang tâm tình thấp thỏm không gì sánh được tới đây, chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh của mình thì kỳ tích xuất hiện.
Một người tự xưng trẫm nói với họ:
"Các ngươi tự do, có thể trở về nhà."
Bọn hắn căn bản không tin đây là sự thật, cho nên vẫn ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, không dám bước một bước nào.
Khổng Nhị Cẩu trong đám người cũng giống vậy, hắn hoàn toàn không tin được sự thật trước mắt, chỉ cảm thấy nhất định có chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ bọn hắn.
Trong lúc hắn đang trợn tròn mắt quan sát xung quanh thì đột nhiên có gì đó đá vào mông hắn, cả người hắn lảo đảo quỳ xuống trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Khổng Nhị Cẩu theo bản năng bảo vệ đầu mình, lập tức cuộn thành một đoàn, toàn thân run rẩy nói:
"Đừng đánh ta, ta đi theo ngươi, ta đi theo ngươi."
Giang Bắc Nhiên đỡ Khổng Nhị Cẩu từ dưới đất dậy, vỗ vỗ bụi trên người hắn:
"Đi, theo trẫm ra ngoài."
Nói xong liền kéo Khổng Nhị Cẩu rời khỏi Đào phủ.
Những thôn dân còn lại thấy không ai ngăn Nhị Cẩu lại cũng nhao nhao đi theo.
Chờ đến khi dám Giang Bắc Nhiên rời khỏi Đào phủ, Đào Phong Tuyết mới đi lên trước, chắp tay nói với Đào Dương Bác:
"Phụ thân, cứ thế thả họ đi sao? Có lần một sẽ có lần hai lần ba... .” "Không cần nhiều lời."
Đào Dương Bác khoát tay:
"Cứ để tiểu hoàng đế này cao hứng đi, chúng ta không cần làm chim đầu đàn, ta sẽ nói lại việc này với Đường tông chủ, đến lúc đó hắn sẽ tự định đoạt."
Đào Phong Tuyết nghe xong, bỗng cảm thấy rất có đạo lý, dính vào loại nhân vật hắc bạch lưỡng đạo này rất phiền. Đào gia họ không đối phó được cũng rất bình thường, cứ ném đại phiền toái này cho Lôi Minh tông, cũng giúp Đào gia họ bớt việc.
"Phụ thân anh minh!"
Đào Phong Tuyết kính nể nói.
Ngoài thành Mộc Dao tiến lên nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng thượng, Đào Dương Bác đồng ý dễ như thế, chẳng lẽ là người dễ nói chuyện, hẳn những chỗ khác cũng vậy nhỉ?” Giang Bắc Nhiên liếc nhìn nàng rồi đáp:
"Đào Dương Bác kia chỉ là không muốn tự chọc phiền toái mà thôi, chúng ta vừa đi, hắn tất nhiên sẽ đi tìm Lôi Minh tông kể lại việc này. Lần một lần hai, Lôi Minh tông có lẽ còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nhiều lần thì khác, dù sao người ta cũng là tông chủ một phương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận