Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 422: Tìm Tới Nhà

"Linh quái bàn trấn, lấy khí kết sát! Gió đến!"
Tại mộc dốc nhỏ ngoài thôn, Tiền Tiểu Đông lẩm bẩm, bày ra tư thế, tựa hồ đang dẫn dắt lực lượng không tên nào đó.
Nhưng qua hồi lâu, xung quanh người hắn không có bất kỳ biến hóa nào.
Quái lạ... Rõ ràng ta làm đúng theo sách viết mà.
Tiền Tiểu Đông nghi ngờ ngồi xổm xuống, nhìn mấy chữ được viết bằng nhánh cây rồi ngơ ngẩn xuất thần.
Hôm trước, lúc đại phu kia đột nhiên biến mất, Tiền Tiểu Đông thất vọng về nhà, nhưng trong lúc hắn buồn ngủ thì phát hiện cái sọt sau lưng mình có thêm một cuốn sách, trên đó có bốn chữ lớn.
Cái gì đây?
Tiền Tiểu Đông chưa từng đi học, gia gia cùng nãi nãi đều không biết chữ. Dù hắn từng đi học một lần nhưng chữ viết nhìn rất thả, hơn nữa cũng không biết được mấy chữ.
Tuy xem không hiểu nhưng Tiền Tiểu Đông vẫn thử lật sách ra, trong nháy mắt, chim chóc được gấp thành từ giấy bay ra.
Bất quá mặc dù.
Dưới ánh mắt kinh ngạc không gì sánh được của Tiền Tiểu Đông, chúng bay quanh hắn một vòng rồi tản ra khắp các ngõ ngác. Đồng thời, cuốn sách cũng toát ra ánh sáng không gì sánh được.
Chờ Tiền Tiểu Đông dần thích ứng với ánh sáng chói mắt thì khi nhìn vào sách lại... . hắn kinh sợ phát hiện mình vậy mà đọc được chữ trong sách rồi.
Đây... Đây là huyền môn đạo pháp! ?
Dù Tiền Tiểu Đông đoán được vị đạo trưởng kia là cao nhân, nhưng không ngờ lại cao minh như vậy, đây tuyệt đối là chuyện chỉ có người tu luyện mới làm được.
Tiền Tiểu Đông bái ba lạy về phía trời, lần nữa đọc sách, lần này, hắn đọc được bốn chữ là Thiên Hải Di Kinh.
Tiền Tiểu Đông cái hiểu cái không gật đầu, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận trang đầu tiên.
Lúc mới bắt đầu, Tiền Tiểu Đông còn tưởng chữ trong sách xấu như gà bới, nhưng sau đó hắn phát hiện đây là một cuốn sách về phù chú, trên sách là thuật phát về viết phù triện.
Tiền Tiểu Đông sướng tới phát rồ, dù đạo sĩ không muốn thu hắn là đồ đệ nhưng lại nguyện ý dạy hắn vài thứ.
Tiền Tiểu Đông lần nữa vái trời, mang theo tâm tình cảm kích không gì sánh được đứng lên.
Hôm nay, Tiền Tiểu Đông cảm thấy mình đã học được một ít, muốn thử một chút, cơ mà hắn tự đánh giá mình quá cao, làm mãi lại chẳng có kết quả cái rắm gì.
Bất quá hắn cũng không nhụt chí, dù sao nếu dễ học như vậy, khẳng định chỉ là vài loại tầm thường, khó học mới lợi hại.
Tiền Tiểu Đông cất kỹ sách rồi cõng sọt về thôn. Khi đẩy cửa ra, hắn vừa tính gọi gia gia thì thấy một nam nhân xa lạ ngồi trong nhà mình.
Tình huống hiếm thấy xảy ra liên tiếp hai lần khiến Tiền Tiểu Đông cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng không hiểu sao lại có chút chờ mong.
Trong lúc Tiền Tiểu Đông đang suy nghĩ, nam tử xa lạ kia chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Đông.
"Xin hỏi... Ngài là?"
Tiền Tiểu Đông nghi hoặc mở miệng.
Trong nháy mắt đó, trái tim Hoắc Chí Thượng có chút rung động.
Bảy năm... Ròng rã đã bảy năm!
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần hắn tưởng mình đã tìm được con, nhưng cuối cùng đều phát hiện là sai người.
Mà lần này, tâm tình của hắn là phức tạp nhất từ trước tới giờ.
Vì mỗi lần tìm con, hắn đều bỏ ra công sức và trải qua gian nan vô cùng mới có được chút tung tích.
Cơ mà những lần đó, lần nào cũng chỉ đổi lại được thất vọng mà thôi.
Nhưng hiện tại, chỉ mới hai ngày, Lệ phó bang chủ đã chạy tới nói cho hắn biết, đã tìm được Văn Khang.
Việc này khiến Hoắc Chí Thượng khó có thể tin, thậm chí còn có chút cảm thấy mình bị lừa.
Nhưng Lệ phó bang chủ lại kêu hắn yên tâm đi, nếu hoàng thượng nói tìm được, nhất định là tìm được.
Cộng với chuyện Hoắc Chí Thượng từng chứng kiến bản lĩnh cao cường của vị hoàng thượng kia nên đã mang tâm tình thấp thỏm, dựa vào chỉ dẫn mà Hoắc Chí Thượng đi tới đây.
Lúc Hoắc Chí Thượng gõ cửa, Tiền lão hán thấy là người lạ lại không chút cảnh giác nào, ngược lại còn cao hứng mời hắn vào nhà.
Trong lúc Hoắc Chí Thượng đang cảm thấy khó xử vì sự nhiệt tình này thì một đứa nhỏ đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt khi thấy tiểu nam hài, trong đầu Hoắc Chí Thượng chỉ còn lại một chữ.
"Giống!"
Giống hơn hết thảy hài tử nào hắn từng gặp trong bảy năm nay!
Thậm chí cơ hồ hắn đã xác định được đối phương chính là Văn Khang mình luôn tâm niệm.
Nhìn nam nhân xa lạ ngày càng kích động, Tiền Tiểu Đông đột nhiên có chút bối rối.
Chẳng lẽ thật sự là cừu gia tìm tới cửa! ?
Dù sao cừu nhân gặp mặt, mắt mới đặc biệt đỏ mắt a.
Trong lúc Tiền Tiểu Đông chuẩn bị đẩy cửa chạy đi thì Hoắc Chí Thượng đột nhiên hỏi Tiền lão hán:
"Lão trượng! Tha thứ tại hạ mạo muội! Tại hạ có chuyện muốn hỏi."
Thấy Tiền lão hán có chút nghe không hiểu, Hoắc Chí Thượng lập tức đổi thành cách nói, chỉ về phía Tiền Tiểu Đông hỏi:
"Xin hỏi, đứa bé kia là cháu trai ruột của ngài sao?"
Oanh một tiếng.
Câu hỏi này phảng phất như tiếng sấm đánh trong dầu Tiền lão hán cùng Tiền Tiểu Đông.
Tiền lão hán hé miệng nửa ngày không nói nên lời.
Kỳ thật rất muốn trả lời là phải, nhưng nhìn người trước mắt mặc phục sức hoa lệ, hắn lại có chút không mở miệng được.
Tiểu Đông đã bảy tuổi, Tiền lão hán biết oa nhi nhà mình rất thông minh, lại cực kỳ hiếu thuận, hắn là gia gia, cũng từng nghĩ cách để Tiểu Đông có cuộc sống tốt hơn, nhưng hắn chỉ biết làm ruộng thôi, căn bản không thể giúp được Tiểu Đông cái gì.
Cho nên khi thấy vị đại nhân mặc hoa phục này, Tiền lão hán có phần do dự.
Hắn biết cháu trai mình luôn muốn đi phiêu lưu bên ngoài, nhất là sau khi vị đại phu kia tới.
Thầy Tiền lão hán chậm chạp không nói lời nào, Hoắc Chí Thượng có thể rõ ràng cảm giác được tim mình đập ngày càng nhanh.
"Ai..."
Cuối cùng, Tiền lão hán thở dài, nhìn về phía Hoắc Chí Thượng hỏi:
"Vị đại nhân này, tiểu lão nhân có thể hỏi một chút, ngài nghe tin này ở đâu không?”
"Được."
Hoắc Chí Thượng gật gật đầu:
"Ta là nhân sĩ Vân Chu quận, bảy năm trước vì tránh né cừu địch truy sát nên bị lạc tiểu nhi, mặt khác..."
Hoắc Chí Thượng nói xong thì ngưng tụ huyền khí màu nâu xanh trước ngực:
"Ta là người tu luyện."
Thấy đoàn huyền khí màu nâu xanh kia, Tiền lão hán phảng phất như đưa ra quyết định gì đó, gật đầu nói:
"Tiểu Đông hắn... không phải cháu trai ruột của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận