Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 428: Linh Khí Cuồng Bạo

"Ừm... Cuốn sách này của ngươi thú vị đó, nhưng có thể thuận lợi thực hiện ư?” Lục Dận Long đặt cuốn sổ xuống, có chút nghi ngờ nhìn Giang Bắc Nhiên.
"Đương nhiên không vấn đề."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy mấy quyển càng dày hơn giới thiệu với Lục Dận Long:
"Tông chủ, mấy bản này theo thứ tự là kế hoạch tương lai ba năm tiếp theo của Thịnh quốc, biện pháp cải cách ruộng đất, luật lao động, chính sách xí nghiệp nhà nước, khái niệm thống nhất tiền tệ, kế hoạch chính sách kinh tế, chế độ cho vay..."
"Ngừng..."
Lục Dận Long lau mồ hôi trên trán:
"Làm hoàng đế... Phiền toái vậy sao?"
"Kỳ thật còn ổn, đều là đại thần trong triều tiếp thu ý kiến quần chúng, đệ tử chỉ thu thập lại thôi.” Tiện tay cầm một bản Chính sách kinh tế có kế hoạch lên, Lục Dận Long lật xem vài trang đã cảm thấy đầu có chút đau.
"Cho nên, chỉ cần dựa theo kế hoạch của ngươi, nhân khẩu Lư Lâm quận có thể tăng thêm năm phần?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu rồi bổ sung:
"Đây mới chỉ là phỏng đoán mà thôi."
"Nghe cũng không sai, nhưng trong kế hoạch này của ngươi, bản tọa cảm thấy không chỉ cần giúp ngươi một vấn đề nhỏ thôi đâu."
"Hồi bẩm tông chủ, so ra thì giúp đệ tử những chuyện này với tông chủ bất quá chỉ là tiện tay thôi."
"Cũng đúng."
Lục Dận Long gật gật đầu:
"Bất quá đây là đại sự, ngày mai bản tọa sẽ triệu Bạch Phiến và tả tướng về tông môn, đến lúc đó sẽ thương nghị thật kỹ việc này với ngươi."
"Vâng, cẩn tuân theo tông chủ."
"Ừm, đi xuống đi, ngày mai giờ Mùi lại đến."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cáo từ rời đi.
Chờ Giang Bắc Nhiên đi xa, Lục Dận Long mới lấy cuốn Kế hoạch tương lai ba năm của Thịnh quốc ra xem.
Lục Dận Long xem được mấy trang thì sắc mặt dần nghiêm túc hơn, cũng bắt đầu nghiền ngẫm từng câu chữ.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Thiên Vân phong thì quay về phòng nhỏ ở Lam Tâm đường một chuyến. Hắn đẩy cửa ra liền thấy trên bàn là một chồng thư.
Vì thường xuyên liên lạc nên Giang Bắc Nhiên có kêu Thanh Hoan tới phòng dọn dẹp. Đương nhiên Cố Thanh Hoan sẽ không tự ý động vào đồ trong phòng.
Giang Bắc Nhiên đi đến trước bàn, không cần nhìn cũng biết cái chồng thư này đại đa số đều là của Lâm Du Nhạn, trong đó cũng có thư pháp.
Dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng, Giang Bắc Nhiên cũng được xem là sư phụ của Lâm Du Nhạn, cộng với việc Lâm Du Nhạn không phát động nhiệm vụ nên trước khi đăng cơ, hắn cũng viết thư cho... . đồ đệ hữu dụng này.
Đọc sơ qua, Giang Bắc Nhiên rốt cục cũng thấy được một tờ giấy không giống thư lắm.
Hắn xem qua thì thấy là của Lục sư huynh.
Trên thư nói đối phương đã xuất quan, theo sư phụ hắn tới Khâu Dương huyện.
Trước đó, khi Giang Bắc Nhiên tới Yểm Nguyệt tông tham gia Anh Kiệt Hội, sư huynh đã nói hắn muốn bế quan, nhìn ngày trên thư một chút, hẳn sư huynh đã xuất quan từ nửa tháng trước.
Sư huynh cũng cần công pháp cao hơn nhỉ... Ai, công pháp Hoàng cấp thật sự không dễ tìm, nếu không có thể kêu Lệ Phục Thành nhảy sườn núi hai lần, nói không chừng có thể tìm tới vài cuốn.
Giang Bắc Nhiên cảm thấy cũng có khả năng lắm, vì vậy xem nó như một trong các kế hoạch có thể lựa chọn.
Giang Bắc Nhiên cất kỹ thư của sư huynh, hắn cầm lấy thư pháp trên bàn xem, dù sao hiện tại hắn cũng đang rảnh, coi như chấm bài tập đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tồ Lai phong, Mặc Ngữ đường.
Lâm Du Nhạn đang luyện tập như thường ngày ở Tử Yên các.
Nhưng khi Nghê chấp pháp đi ngang qua người Lâm Du Nhạn, đối phương đột nhiên hơi nhướng mày, cảm thấy huyền khí của Lâm Du Nhạn có chỗ lạ.
Lâm Du Nhạn là học sinh ưu tú thay mặt Mặc Ngữ đường tham gia hai tuyển hạng tỷ thí, đương nhiên chấp pháp của đường cũng để ý tới nàng.
Nhưng từ ba tháng trước, khí tức Lâm Du Nhạn bỗng trở nên khác thường, tính cách cũng trở nên có chút âm tình bất định, khác hẳn với con người trước kia của nàng.
Cơ mà tình trạng này kéo dài không lâu, một hôm nào đó, Lâm Du Nhạn bỗng trở lại bình thường, là Lâm Du Nhạn người gặp người thích.
Mấy vị chấp pháp dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn không có coi trọng, nghĩ tới có lẽ là ưu phiền gì đó của thiếu nữ thôi.
Quái lạ... sao hôm nay lại dở chứng nữa rồi.
"Du Nhạn... Du Nhạn, Du Nhạn?"
Được người gọi tên, Lâm Du Nhạn bỗng mở mắt ra nhìn Nghê chấp pháp.
Một khắc Lâm Du Nhạn mở mắt này, Nghê chấp pháp cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người không khỏi lui về sau một bước.
Nhưng loại cảm giác này chỉ lóe lên đã biến mất, con ngươi của nàng lần nữa quay lại vẻ trong sáng vốn có, mỉm cười hỏi:
"Nghê chấp pháp, sao vậy ạ?"
Nghê chấp pháp thở dài một hơi, tỉnh táo lại thì mỉm cười hỏi:
"Tháng sau là thi đấu trong môn phái tổ chức, nếu ngươi cảm thấy áp lực, có thể tới tìm ta tâm sự, sẽ tốt hơn đó."
"Vâng, đa tạ Nghê chấp pháp."
Lâm Du Nhạn mỉm cười gật đầu.
"Ừm, vậy ngươi tu luyện tiếp đi."
"Vâng."
Thấy Lâm Du Nhạn lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện, Nghê chấp pháp nhớ lại ánh mắt khi nãy của nàng thì càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Tuy nói huyền khí sẽ có khi dựa vào hỉ nộ ái ố của một người mà phát ra, nhưng huyền khí của Lâm Du Nhạn thật là đáng sợ, khiến hắn hơn nàng mấy cảnh giới lại có lòng sợ hãi, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Chút nữa phải tìm đường chủ thảo luận lại chuyện này.
Thời khắc này, Lâm Du Nhạn xác thực rất phiền, vì đêm qua nàng theo thông lệ tới gần phòng sư huynh xem xét, khi nàng ngạc nhiên phát hiện sư huynh có trở về thì lại u sầu vì đối phương không tới tìm mình.
Điều này khiến nàng có chút nóng lòng, nàng vốn cho rằng mình lui tới với sư huynh lâu như vậy, hai người sớm đã là tâm hữu linh tê, là bạn lữ của nhau, thật không ngờ sư huynh trở về lại tìm nàng trước.
Vì cái gọi là không chờ mong sẽ không thất vọng, trước kia lúc sư huynh trốn tránh nàng khắp nơi, nàng chưa từng chờ đợi sư huynh sẽ chủ động tìm đến mình, nhưng bây giờ lại có, chỉ là đối phương như thế thật khiến nàng vạn phần thất lạc.
Trong thân thể nàng như có gì đó muốn phá kén chui ra, khiến ngay cả nàng tu luyện cũng không thể ổn định tâm thần.
Mới năm canh mà thôi, chờ chút nữa, sư huynh nhất định sẽ tới tìm ta.
Dạng an ủi này cũng không đưa đến tác dụng gì, vừa nghĩ tới sư huynh sẽ tìm những nữ nhân khác trong tông, cảm giác nôn nóng trong lòng Lâm Du Nhạn ngày càng nghiêm trọng.
Bên cạnh, Hách Anh Tú cảm nhận được linh khí xung quanh thay đổi, ngay lúc nàng hút vào một cỗ linh khí mới thì phát hiện trước mắt là một hình ảnh cực kì khủng bố, như có một mãnh thú hắc ám đang muốn xông khỏi lồng tấn công nàng vậy.
"A!"
Hách Anh Tú kinh hô một tiếng, cấp tốc lùi gấp về sau, cùng lúc đó, mấy nữ đệ tử ngồi gần Lâm Du Nhạn cũng có phản ứng giống vậy, hoặc bò hoặc lăn đi chỗ khác, có vài người thậm chí còn khóc ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận