Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 430: Vật Bất Tường

"Nhạn nhi a, gần đây ngươi có đụng tới vật gì bất tường hoặc đi vào cấm địa nào không?” "Đệ tử chưa từng tiếp xúc tới thứ gì bất tường cả, cũng không đi vào cấm địa.” "Vậy trừ công pháp của tông môn, ngươi có tu luyện công pháp gì khác không?” "Đệ tử chưa từng."
"Thật lạ. Vậy có khi nào trưởng bối trong nhà..."
Nghe Nhiễm đường chủ không ngừng hỏi, lại chịu đựng ánh nhìn soi mói của các vị quản sự trong đường, Lâm Du Nhạn càng thêm buồn rầu.
Sau một lúc, nàng đã được dẫn tới phủ đường chủ.
Vạn nhất trong khoảng thời gian này sư huynh tới tìm ta thì sao?
Vạn nhất sư huynh sư huynh tìm không thấy ta, tưởng ta không chờ hắn thì làm sao bây giờ?
Vạn nhất sư huynh nghĩ ta đi ra ngoài cùng nam đệ tử khác thì sao?
Sao lại thế, sư huynh, Nhạn nhi vĩnh viễn chỉ yêu một mình ngươi, Nhạn nhi biết sư huynh cũng thế, nhưng mỗi lần nhớ tới bức thư kia, Nhạn nhi đều không ngủ được.
Lâm Du Nhạn nhớ tới câu dặn dò chăm chỉ tu luyện trong thư, nàng cảm nhận chỉ cần mình đuổi kịp huynh ấy, hai người họ nhất định sẽ thành thân Bằng không thì sao bức thư nào huynh ấy cũng nhắc nhở nàng?
Sư huynh, Nhạn nhi hiểu tâm ý của ngươi rồi. Ngươi chờ ta, Nhạn nhi lập tức sẽ về ngay.
Theo tưởng niệm ngày càng mãnh liệt, Lâm Du Nhạn dần không trả lời nữa, trong lòng chỉ còn mỗi ý nghĩ mau trở về.
"Nhạn nhi, Nhạn nhi?"
Thấy Lâm Du Nhạn đột nhiên im lặng, Nhiễm đường chủ nghi ngờ hỏi.
Thế nhưng Lâm Du Nhạn không trả lời, ngược lại quay người đi tới chỗ cửa lớn.
"Lâm Du Nhạn, đường chủ nói chuyện với ngươi, sao ngươi có thể tự tiện rời đi! ?"
Lúc này, Tần hộ pháp của Mặc Ngữ đường tiến lên một bước gọi Lâm Du Nhạn lại.
Thấy Lâm Du Nhạn không phản ứng, Tần hộ pháp vừa muốn răn dạy một câu đã thấy Lâm Du Nhạn cứng ngắc quay đầu lại. Không đợi Tần hộ pháp kịp lên tiếng hắn đã thấy đôi mắt như phát ra tử quan cùng thanh âm như từ địa ngục vọng tới.
"Ngăn ta nữa, sẽ chết a, hì hì hì hì..."
Theo tiếng cười rùng rợn của Lâm Du Nhạn, cỗ chi khí chẳng lành đánh về phía Tần hộ pháp, Tần hộ pháp theo bản năng muốn vận công chống cự lại phát hiện linh khí xung quanh đều trở nên cuồng bạo không gì sánh được, hoàn toàn không cách thu vào trong người.
Mắt thấy Lâm Du Nhạn từ từ vươn tay về phía mình, Tần hộ pháp hoảng sợ lùi về sau.
Nhiễm đường chủ cũng sợ ngây người, Lâm Du Nhạn có thể nói là đệ tử yêu thích nhất trong hai năm nay. Lâm Du Nhạn xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, uyển thuận, thiên phú tu luyện cực cao, cũng yêu quý thư pháp như nàng, gần đây thư pháp ngày càng tiến bộ, khiến nàng không khỏi kinh diễm.
Nhưng Lâm Du Nhạn trước mắt này hoàn toàn khác, như sứ giả tới từ địa ngục, tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
Thậm chí ngay cả nàng cũng cảm thấy tuyệt đối không thể tới gần Lâm Du Nhạn.
"Ngăn nàng lại!"
Dù sợ hãi khí tức quanh thân Lâm Du Nhạn nhưng thân là đường chủ Quy Tâm tông, nàng quyết không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy rời đi.
Tần hộ pháp bị dọa lui cũng cắn răng rút thiên hồng bảo kiếm bên hông ra.
"Không! Đừng tổn thương tới nàng!"
Nhiễm đường chủ vội hô:
"Chỉ sợ Nhạn nhi đã tiếp xúc với vật đại hung nào đó, chỉ cần giải trừ nguyền rủa trên người nàng đi là được."
Nói xong, Nhiễm đường chủ trực tiếp nhảy tới trước mặt Lâm Du Nhạn, ôn nhu thì thầm:
"Nhạn nhi, ngươi tỉnh táo lại, nơi này không có ai tổn thương ngươi cả."
Mà Lâm Du Nhạn không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.
Nhiễm đường chủ cảm nhận được Lâm Du Nhạn đã dần bình tĩnh lại, quyết định không kích thích nàng nữa, nói với mấy người khác:
"Quỳnh Lam, báo lại việc này cho tông chủ, Ngưng Toàn, ngươi đi tìm Vạn đường chủ, nói hắn biết trong tông phát hiện vật đại hung."
"Vâng."
Hai người nhận lệnh lập tức bay ra ngoài cửa sổ, chia ra hai hướng hành động.
Nhiễm đường chủ cho những người còn lại lui ra, cẩn thận từng li từng tí đi theo Lâm Du Nhạn. Nàng quyết định không kích thích đối phương, khiến tình thế tệ hơn.
Một bên khác, tại Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên cùng mấy vị cao tầng trong tông đang thương nghị chuyện chính trị. Giang Bắc Nhiên nghe ý kiến của ba người xong, không khỏi cảm khái tông chủ nhà mình thật đúng biết chọn người, ba vị cao tầng này không hề tệ, đề nghị nào cũng cực kỳ có tính tham khảo.
Đối với ý kiến của những cao tầng này, Giang Bắc Nhiên có thể nói là khiêm tốn tiếp nhận, dù sao kế hoạch của hắn vốn được lấy kinh nghiệm từ hiện đại, chắc chắn sẽ có những chỗ không phù hợp với thế giới này.
Ban đầu Giang Bắc Nhiên cũng thay đổi vài chỗ, nhưng vì để “bánh càng thêm ngon” càng dễ câu kéo tông chủ hơn nên mới giữ nguyên.
"Bắc Nhiên, ngươi rất để ý tới thuật tạo giấy cùng in ấn, rất quan trọng cho kế hoạch sao?” Thế giới này có giấy, chỉ là kỹ thuật vẫn chưa thành thục, giấy vô cùng hiếm, chỉ đủ cho nhân sĩ thượng tầng dùng, bách tính bình dân căn bản không dùng nổi.
Giang Bắc Nhiên là người thế kỷ 21, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của giấy.
Cho nên từ khi đăng cơ, Giang Bắc Nhiên vẫn luôn chiêu mộ người làm giấy, hy vọng có thể cải tiến kỹ thuật này.
Mỗi lần thấy những công tượng làm giấy thất bại, Giang Bắc Nhiên liền hối hận sao năm đó hắn không tìm hiểu thêm nhiều về kiến thức này chứ.
Bất quá Giang Bắc Nhiên tinh thông các loại kỹ nghệ, bản thân cũng có hiểu biết không nông cạn.
So với những công tượng kia mà nói, hắn có ưu thế lớn nhất là từng thấy được giấy có chất lượng cao, nên biết rõ mình cần làm gì.
Việc này cũng như chế tạo đạn hạt nhân, khó nhất không phải thành phẩm mà phải biết khi nào là thành công.
"Đúng vậy, giấy rất quan trọng... .” "Bẩm báo tông chủ, hộ pháp Tần Quỳnh Lam của Mặc Ngữ đường có chuyện quan trọng cầu kiến."
Lục Dận Long ngồi trên chủ vị nghe xong thì gật đầu:
"Để nàng tới đại sảnh đi."
"Vâng!"
Yêu mãn nghe xong thì quay người chạy ra ngoài.
Lục Dận Long đứng lên, nhìn đám Giang Bắc Nhiên nói:
"Vậy các ngươi ở đây thương nghị tiếp đi, bản tọa đi một lát sẽ trở lại."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn chắp tay trả lời thì thấy hai lựa chọn xuất hiện.
Lựa chọn một: Ở lại chỗ này tiếp tục thương nghị.
Ban thưởng: Chích Ô Đồ (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Đi theo Lục Dận Long ra ngoài.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Hử! ? Chuyện gì thế này?” Giang Bắc Nhiên khó hiểu, nhớ lại mọi chuyện.
Hộ pháp Mặc Ngữ đường cầu kiến... Đậu ám, không phải vì Lâm Du Nhạn kia đó chứ?
Nhưng ngẫm lại lại thấy kỳ quái, nếu thật là Lâm Du Nhạn, hiện tại hắn hẳn nên nhượng bộ lui binh mới đúng, sao lại thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận