Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 431: Trở Lại Bình Thường

Tuy không đoán ra nguyên nhân nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn chọn số hai, hắn chắp tay với Lục Dận Long:
"Tông chủ, đệ tử đi cùng ngài."
Lục Dận Long đang muốn ra ngoài thì dừng lại, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc quay đầu đánh giá Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi muốn đi cùng bản tọa?"
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên lần nữa chắp tay.
Nghe Giang Bắc Nhiên xác nhận, Lục Dận Long tự nhận khá hiểu Giang Bắc Nhiên có chút ngơ ngác.
Không lẽ làm hoàng đế khiến người ta thay đổi rồi? Người vốn chỉ lo thân mình nay đã rảnh quản chuyện người khác?
Lục Dận Long lần nữa kỳ quái nhìn Giang Bắc Nhiên một chút rồi gật đầu:
"Vậy ngươi cùng theo bản tọa đi."
"Đa tạ tông chủ."
Giang Bắc Nhiên thấy vẫn chưa có ban thưởng nên biết nhiệm vụ này vẫn còn, bỗng cảm thấy việc này không đơn giản tí nào.
Giang Bắc Nhiên đi theo Lục Dận Long vào đại sảnh, chỉ chốc lát sau, Tần hộ pháp đã được yêu mãn dẫn tới.
"Bái kiến tông chủ." Tần Quỳnh Lam hành lễ với Lục Dận Long xong thì ngẩng đầu lên, nàng phát hiện phía sau tông chủ là một thiếu niên ăn mặc hoa lệ lạ mặt.
Nhưng giờ phút này, Tần Quỳnh Lam không còn tâm trạng nghĩ nhiều, tranh thủ kể lại chuyện vừa xảy ra ở Mặc Ngữ đường.
Trong lúc đó, Giang Bắc Nhiên suy đoán của mình chính xác.
Từ lúc nào nữ nhân này lại mạnh như vậy. Ngay cả đường chủ Mặc Ngữ đường cũng không áp chế được nàng, lại phải nhờ tông chủ?
Mà Lục Dận Long nghe tới mấy chữ vậy đại hung thì lập tức có phản ứng, không giống lo lắng về vật đại hung kia mà là có phần khiến Giang Bắc Nhiên khó hiểu.
"Hiện các nàng còn ở trong Mặc Ngữ đường không?"
"Hẳn vẫn còn."
"Chuyện này không nên chậm trễ, bản tọa đi cùng ngươi."
"Đa tạ tông chủ!"
Trước khi xuất phát, Lục Dận Long nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi đi theo không?” Dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn nhưng bề ngoài Giang Bắc Nhiên vẫn đồng ý vì ban thưởng vẫn chưa xuất hiện:
"Vẫn xin tông chủ dẫn ta đi cùng."
"Ngươi đúng là đã thay đổi a..."
Lục Dận Long nhẹ gật đầu rồi cùng Giang Bắc Nhiên và Tần hộ pháp bay tới Tề Vân phong.
Lục Dận Long dùng tốc độ cực nhanh đi vào Mặc Ngữ đường, không cần Tần quỳnh lan mở miệng, Lục Dận Long đã cảm giác được cỗ chi khí bất tường kia, trực tiếp kéo Giang Bắc Nhiên đuổi tới.
Trong vườn Dao Hoa, Nhiễm đường chủ cẩn thận từng li từng tí đi theo Lâm Du Nhạn, nàng đang tự hỏi Lâm Du Nhạn đi đâu, cuối cùng phát hiện dường như đối phương đang đi tới chỗ ở của đệ tử.
Nàng muốn trở về?
Nhiễm đường chủ có chút bận tâm, chỉ sợ vật đại hung kia ở trong phòng Lâm Du Nhạn, nếu thật sự là thế, ngay cả nàng cũng không chắc có thể xử lý tốt chuyện này.
Trong lúc nàng do dự có nên tới ngăn Lâm Du Nhạn lại không thì đột nhiên cảm nhận được có một cỗ khí tức cường đại đang bay tới.
Nhiễm đường chủ biết tông chủ tới thì thở dài một hơi, bớt lo hơn hẳn.
Sau một khắc, Lục Dận Long cùng Giang Bắc Nhiên đáp xuống bên cạnh Nhiễm đường chủ.
"Bái kiến tông chủ."
Nhiễm đường chủ lập tức hành lễ.
"Vất vả rồi."
Lục Dận Long nói xong thì buông Giang Bắc Nhiên ra, nhìn về phía Lâm Du Nhạn. Cùng lúc đó, Lâm Du Nhạn cũng nhìn sang.
Sư huynh! ?
Lâm Du Nhạn đã sớm có thói quen không gọi tên sư huynh, chỉ có trong lòng là nhảy cẫng lên.
Nguyên lai sư huynh trở về tìm tông chủ. Cũng đúng a, sư huynh là hoàng đế, trở về khẳng định có chuyện muốn tìm tông chủ thương lượng. Ai nha, ta thật là, vậy mà hoài nghi phu quân mình đi tìm những dã nữ nhân kia, thật sự là quá không nên!
Chỉ một thoáng, hai mắt Lâm Du Nhạn khôi phục thanh minh, hành lễ với tông chủ:
"Tham kiến tông chủ."
Hả?
Nhiễm đường chủ cảm thụ được Lâm Du Nhạn bỗng trở lại bình thường bỗng ngơ ngác.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì! ?
Nhiễm đường chủ khó hiểu vô cùng, chỉ có thể nghĩ là do tông chủ xuất hiện, nàng trực tiếp hành lễ:
"Tông chủ thần công cái thế, chỉ mới xuất hiện đã ép được hung vật kia."
Lục Dận Long cũng ngơ ngác, hắn nghe nói chuyện liên quan tới vật bất tường rất khó giải quyết, cũng vô cùng phiền phức.
Không phải vì cỗ khí đó mạnh thế nào mà nó rất tà, căn bản không thể chỉ dựa vào tu vi mạnh yếu mà giải quyết.
Hắn còn tưởng mình phải tốn chút thủ đoạn mới có thể giải quyết việc này, nhưng không ngờ vừa tới thì cỗ chi khí kia đã tiêu tán.
Nha đầu này hẳn là rất sợ bản tọa?
Lục Dận Long nghe Nhiễm đường chủ vuốt mông ngựa thì khoát tay một cái:
"Việc này có chút kỳ quặc, ngươi lui xuống trước đi, đợi ta hỏi xong rồi tính tiếp.” "Vâng."
Nhiễm đường chủ ôm quyền với tông chủ rồi cấp tốc rời khỏi hiện trường.
Tiếp đó, Lục Dận Long nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Ngươi cũng lui ra xa một chút đi, nơi này có chút nguy hiểm , chờ xử lý xong ta lại tìm ngươi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì quả quyết chắp tay nói:
"Vâng."
Nói xong thì xoay người chạy, không chút dừng lại.
Hả?
Điều này lại khiến Lục Dận Long không khỏi ngơ ngác.
Hắn tưởng Giang Bắc Nhiên hôm nay tích cực không gì sánh được sẽ cưỡng ép muốn ở lại giúp đỡ, không ngờ lại đi dễ dàng như thế.....
Tiểu tử này... bị sao thế.
Lâm Du Nhạn thấy sư huynh cấp tốc rời đi thì biết mình lại bất cẩn gây họa, nàng thầm mắng mình một tiếng, sau đó chắp tay với Lục Dận Long:
"Lục bá bá, thật sự có lỗi, ta nhất thời không khống chế được."
"Không sao, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, bằng ta không biết làm thế nào để giải thích với cha ngươi."
"Lục bá bá... Ngươi đừng đuổi ta đi có được không, ta cam đoan chỉ lần này thôi, sẽ không tái phạm nữa."
"Mấy năm nay không phải vẫn luôn tốt à? Làm sao đột nhiên ức chế không nổi rồi?"
"Chỉ là có chút chuyện phiền lòng thôi, nhưng Lục bá bá tới đã khiến ta tỉnh táo hơn, cho nên xin Lục bá bá yên tâm, ta không sao."
"Như vậy cũng tốt, nhưng ngươi tốt nhất vẫn nên trở về nói một tiếng với cha ngươi đi, bằng không..."
"Vâng, ta đã rõ, ta nhất định sẽ để cha cho Lục bá bá một cái công đạo.” "Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là..."
"Đa tạ Lục bá bá ! ta đi viết thư cho cha !"
Nói xong, Lâm Du Nhạn liền phất tay rời đi.
Từng người... Đều không khiến người ta bớt lo a.
Lục Dận Long than dài lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận