Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 439: Sự Thật Về Lương Quốc

Vốn là đã thẹn thùng tới cực điểm, Mộc Dao cũng nhịn không được nữa, bỗng mở mắt ra hô:
"Ngươi này dám..."
Nhưng lúc nàng muốn đánh ra một chưởng thì phát hiện Giang Bắc Nhiên đang nhìn mình một cách khó hiểu, mà trên bàn là tấu chương vừa được mở ra.
Trong nháy mắt, Mộc Dao hiểu rõ chuyện gì, nàng chỉ muốn đào cái hố nhảy xuống, bỗng cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
"Không phải ngươi muốn làm cân quắc tể tướng sao? Trẫm cho ngươi cơ hội."
Nghe nói thế, Mộc Dao bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Là cơ hội gì! ?"
"Những tấu chương này ngươi phê đi, phê xong lại dâng lên cho trẫm."
"Ta... Ta đến phê tấu chương?"
Mộc Dao kinh ngạc chỉ mình.
"Ừm, nhưng nhớ kỹ, chỉ cho ngươi một cơ hội, có thể hay không thì dựa vào ngươi rồi.” "Tạ ơn bệ hạ, ta... Ta nhất định sẽ dụng tâm!"
Nhìn Mộc Dao hăng hái như thế, Giang Bắc Nhiên hài lòng nhẹ gật đầu.
Nếu phê duyệt tấu chương không lấy được điểm thuộc tính, tìm công cụ hình người đến giúp đỡ cũng là lựa chọn tốt nhất.
Huống chi hệ thống cũng không vì chuyện này mà phát độn nhiệm vụ, Giang Bắc Nhiên càng thêm yên tâm.
Dưới ánh mắt cảm kích của Mộc Dao, Giang Bắc Nhiên chậm rãi rời khỏi ngự thư phòng.
Ngoài cửa, Đặng Tương Hàm cùng một đám cung nữ đã sớm đợi, vì biết trong lúc phê tấu chương, Giang Bắc Nhiên không thích nhiều người nên không tiến vào.
Giang Bắc Nhiên khoát tay với họ, nói:
"Đều đi làm chuyện của các ngươi đi, trẫm tự đi dạo một chút."
"Tuân chỉ."
Tất cả cung nữ cùng hoạn quan thi lễ một cái rồi lui xuống, chỉ có Đặng Tương Hàm vẫn đứng lại.
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua biểu lộ kiên quyết của Đặng Tương Hàm, tựa hồ hiểu ra điều gì đó, vẫy tay với nàng nói:
"Theo trẫm đi."
"Tuân chỉ."
Một đường đi cả hai đi đến Ngự Hoa viên, cung nữ trong vườn lui ra, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Đặng Tương Hàm:
"Chuẩn bị kỹ càng nói về chuyện Lương quốc rồi?” "Bệ hạ anh minh."
Đặng Tương Hàm hành lễ vạn phúc.
"Ừm, nói đi, trẫm nghe đây."
Hít sâu một hơi, Đặng Tương Hàm chậm rãi nói:
"Phụ thân từng nói với nô tỳ, hắn làm hết thảy những điều này đều vì tự vệ. Dù sao phụ thân nô tỳ kém xa bệ hạ, hắn chỉ là người bình thường, giữa khe hẹp của ma giáo và chính phái, mỗi ngày phụ thân đều phải lao lực quá độ."
"Lúc bắt đầu, phụ thân cho là, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận liền là có thể cầu được an bình, nhưng mỗi ngày qua đi đều có quá nhiều chuyện không như ý quấn lấy hắn, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, đừng nói chống lại tông phái như bệ hạ, ngay cả bách quan phụ thân cũng không thể hoàn toàn trấn trụ được.” "Phụ thân biết tiếp tục như vậy sẽ không được Ân giáo chủ ủng hộ nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Dưới tình huống như vậy, một người tu luyện Lương quốc tìm tới phụ thân, cũng nói cho phụ thân biết, Lương quốc có thể cho hắn thứ hắn muốn, chỉ cần hắn giúp Lương quốc làm chút chuyện là được."
Nghe được cái này, Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn Đặng Tương Hàm:
"Ngươi biết rõ như vậy, chẳng lẽ trong toàn bộ quá trình ngươi đều tham gia?” Đặng Tương Hàm lắc đầu:
"Không, là đêm hôm đó, phụ thân nói cho ta biết."
"Chỉ một mình ngươi?"
"Còn có hoàng... A không, a không, là huynh trưởng nô tỳ."
"Hắn nói cho các ngươi những việc này với mục đích gì? Muốn các ngươi bày mưu tính kế giúp hắn?"
Đặng Tương Hàm gật gật đầu:
"Vâng, phụ thân có ý đó, mặt khác, phụ thân rất lo, nếu có một ngày, hắn đột nhiên không còn nữa, trong cung sẽ loạn thành một bầy, hi vọng đến lúc đó nô tỳ và huynh trưởng có thể đứng ra chủ trì đại cục."
"Ừm, ngươi tiếp tục nói đi, Lương quốc muốn hắn làm gì?"
"Lương quốc cung cấp một lượng lớn linh thạch cùng đan dược cao phẩm, các loại vũ khí cho phụ thân. Họ chỉ muốn phụ thân làm một chuyện, ly gián quan hệ chính phái và ma giáo, để bọn họ công phạt lẫn nhau."
"Dựa vào những gì Lương quốc cung cấp, rất nhanh phụ thân đã lôi kéo được một nhóm người bất mãn với Yểm Nguyệt tông và Linh Long giáo, cùng nhau bắt đầu thương định kế hoạch."
Những chuyện Đặng Tương Hàm nói tiếp sau đó khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy vị hoàng thượng này quả thật không đơn giản.
Giang Bắc Nhiên vốn cho rằng đại hội ở Yểm Nguyệt tông là cơ hội ra tay tốt nhất mà Đặng Bác tìm được.
Nhưng không ngờ, từ khi Thiếu Niên Anh Kiệt Hội được chuẩn bị, ma giáo loạn nhập, tất cả đều có bóng dáng của Đặng Bác.
Mặt khác, những gì Đặng Bác chuẩn bị vượt gia Giang Bắc Nhiên tưởng tượng nhiều, nếu ngày đó Giang Bắc Nhiên không khởi tử hồi sinh, có lẽ hắc bạch lưỡng đạo đã không chết không thôi.
"Ngươi còn nhớ những người tham dự kế hoạch đó không?” Đặng Tương Hàm do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
"Ừm, nô tỳ nhớ kỹ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng suy tư một lát:
“Vì sao ngươi không nói những cái tên này cho Ân giáo chủ? Việc này có thể khiến một nhà các ngươi nhanh chóng có được tự do. Dù sao ngươi cũng biết, trong mắt người tu luyện, các ngươi chỉ là sâu kiến thôi."
Đặng Tương Hàm gật đầu:
"Đúng như bệ hạ nói, nếu nô tỳ nói ra, thật sự sẽ giúp cả nhà bình an. Nhưng bệ hạ cũng đã có, chỉ là có thể thôi, nô tỳ không dám đánh cược, vạn nhất nô tỳ giao át chủ bài sau cùng ra, đến lúc đó sẽ chỉ còn dựa vào tâm tình Ân giáo chủ thôi.” "Cho nên... Ngươi lựa chọn tới nơi này của trẫm?"
Giang Bắc Nhiên nhìn thẳng Đặng Tương Hàm, hỏi.
Đặng Tương Hàm nghe xong thì trực tiếp quỳ xuống dập đầu nói:
"Ở chung cũng bệ hạ đoạn đoạn thời gian, nô tỳ biết rõ bệ hạ thần thông quảng đại, nếu bệ hạ có thể cứu một nhà nô tỳ, nửa đời sau nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ bệ hạ, cầu hoàng thượng nguyện thương tiếc nô tỳ!"
"Đứng lên đi."
Nghe lệnh của Giang Bắc Nhiên, Đặng Tương Hàm lập tức đứng lên.
"Làm trâu làm ngựa? Ngươi có sức đó sao?"
Giang Bắc Nhiên cười nói.
Đặng Tương Hàm lắc đầu:
"Nô tỳ không có... Nhưng nô tỳ có thể bắt chước trâu ngựa... . cho hoàng thượng cưỡi.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận