Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 440: Huyền Linh

Phốc...
Đặng Tương Hàm thành thục kỹ thuật “lái xe” như thế khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi đau eo.
Ngẫm lại, lần đầu gặp mặt vị này đã trực tiếp cởi sạch quần áo thì thao tác cơ bản như “lái xe” chỉ là trò con nít với nàng.
Nữ nhân mặt ngoài thanh lãnh bên trong đều lẳng lơ như thế ư?
Nhất cử nhất động bình thường của Đặng Tương Hàm có thể nói đều tỏ rõ phong phạm đại gia, đoan trang không gì sánh được, là một nữ tử đứng đắn, ai có thể ngờ, kỹ thuật “lái xe” của nàng đã thuần thục tới nước này.
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong, mặt không đổi sắc nói:
"Hiện nay kế hoạch của cha ngươi bại lộ, đã bị bắt, Lương quốc bên kia có hành động gì không?"
"Điểm này nô tỳ cũng không rõ, mọi chuyện đều là nô tỳ nghe phụ thân nói, nô tỳ chưa bao giờ tận mắt thấy người Lương quốc cả."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chậm rãi gật đầu, về phần vì sao hắn đăng cơ lâu như vậy mà Lương quốc chưa cử người tới, Giang Bắc Nhiên cũng đã cân nhắc qua.
Hiện tại, tông chủ các phương lần lượt trấn thủ biên quan, phòng ngừa có tên khốn kiếp nào đó rời khỏi Thịnh quốc, đồng thời cũng không để bất luận người Lương quốc nào tiến vào.
Thứ hai trong hoàng cung có Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận từng được hắn cường hóa, hạng người giá áo túi cơm căn bản không vào được.
Mà Ân Giang Hồng hẳn cũng có chuẩn bị trước, dù sao hoàng đế trước bị Lương quốc mê hoặc, đối phương khẳng định phải đề phòng.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ, Đặng Tương Hàm lấy một cái còi ngọc treo bên hông ra:
"Đây là phụ thân giao cho ta, hắn nói, chỉ cần thổi cái còi này lên là liên lạc được với người của Lương quốc."
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên hơi kinh ngạc nhìn cái còi, dùng tinh thần lực cảm ứng một phen thì thấy cấu tạo cái còi có chút đặc thù, có một khắc ấn hắn chưa từng thấy qua bao giờ, hẳn là khế ước đặc biệt của người nào đó.
"Đây là thứ ngươi từng nói sẽ giúp trẫm liên lạc được với Lương quốc?” Giang Bắc Nhiên buông cái còi xuống, cười nói.
"Vâng."
Đặng Tương Hàm cúi đầu đáp.
"Như vậy... Cái còi này để ở chỗ trẫm đi.” "Tuân chỉ."
Giang Bắc Nhiên bỏ cái còi vào Càn Khôn giới, mở miệng nói:
"Chuyện của phụ thân ngươi, trẫm sẽ xem xét xử lý, nhưng ngươi đừng ôm hy vọng gì quá lớn."
Đặng Tương Hàm nghe xong lập tức quỳ xuống dập đầu:
"Đa tạ bệ hạ!"
Đặng Tương Hàm nghe ra được, dù hoàng thượng không đảm bảo nhất định sẽ cứu phụ thân nàng, nhưng ý tứ vẫn sẽ nghĩ cách giúp đỡ, đây đã là điều vô cùng tốt với người cùng đường mạt lộ như nàng.
"Lui ra đi."
Giang Bắc Nhiên phất tay.
Chờ Đặng Tương Hàm rời đi, Giang Bắc Nhiên tùy tiện tìm một băng ghế đá ngồi xuống, tính toán xem sắp tới nên làm gì.
Đầu tiên là phải giải quyết chuyện của các đại gia tộc ở Lư Lâm quận, trùng kiến trật tự. Đồng thời, một trong những chuyện khiến Giang Bắc Nhiên vui vẻ nhất khi làm cho tới bây giờ là từ lúc tới Huyền Long đại lục, Giang Bắc Nhiên vẫn luôn muốn lưu lại chút ấn ký của mình ở nơi này.
Vốn tính cẩu thả cho xong... Không đúng, là nhẫn nhịn cho tới khi đủ mạnh, nhưng bây giờ đã có cơ hội, không thay đổi thế giới này thì quá lãng phí rồi.
Thứ hai là tạo ra chút phiền toái cho Lương quốc, dù bây giờ họ nhìn như trung thực nhưng tình báo của Thanh Hoan, Giang Bắc Nhiên có thể nhìn ra nội đấu Lương quốc rất nghiêm trọng.
Khi đại đa số lãnh đạo đều chĩa mũi giáo tới thế lực ngoại bộ, đây là thời điểm tốt nhất để tranh chấp bên trong quốc gia xảy ra.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên muốn nghĩ cách khiến họ nội đấu ác liệt hơn, tới mức không có thời gian rảnh rỗi mà để ý tới “khối thịt mỡ” Thịnh quốc.
Thứ ba, phải nghĩ cách tìm chút công pháp cao cấp và pháp bảo. Bây giờ hắn có chỗ dựa, có thân phận, rất nhiều nhiệm vụ sẽ không được phát động nữa, hắn có thể lớn mật thăm dò rồi.
"Oanh!"
Lúc này ngoài hoàng cung đột nhiên vang lên một tiếng sấm lớn, thanh thế vô cùng to lớn, khiến chim chóc trong ngự hoa viên bị hù cho bay ngợp trời.
Đậu má... Ngồi suy nghĩ một chút cũng không yên.
Dù khả năng không cao nhưng Giang Bắc Nhiên cảm thấy cứ như thiên đạo đang nói với hắn:
"Người trẻ tuổi không theo sắp xếp của ta, tự giải quyết cho tốt đi!"
Ách.
Giang Bắc Nhiên chép miệng một cái, đi về ngự thư phòng.
Giang Bắc Nhiên đẩy cửa ra, nhìn Mộc Dao vẫn đang ngồi trước long án nghiêm túc phê duyệt tấu chương:
"Phê duyệt thế nào rồi?"
Mộc Dao nghe xong thì để bút xuống, ngóc đầu lên nói:
"Chỉ là tấu chương thôi, còn có thể làm khó được bản tiểu thư ta sao, trước kia ta thường xuyên giúp cha lớn thẩm tra trung và cao tầng trong giáo đó."
"A, không tầm thường, không tầm thường."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì từ từ đi tới long án, chuẩn bị cầm tấu chương của Mộc Dao lên xem.
"Ha ha, tân hoàng Thịnh quốc vậy mà để tiểu nữ tử giúp phê duyệt tấu chương, nói ra chỉ sợ buồn cười chết không ít người a."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên vừa vươn tay, tiếng cười mỉa mai đột nhiên vang lên tại cửa ra vào.
Mộc Dao không nói hai lời, trực tiếp rút Sương Hoa Bảo Kiếm ra, nhảy qua long án, bảo hộ trước người Giang Bắc Nhiên, lớn tiếng quát:
"Người nào!"
"Tiểu cô nương, tránh ra đi, bản thiếu gia không tới tìm ngươi. Đương nhiên, nếu lát nữa bản thiếu gia có hứng, ngược lại có thể chơi với ngươi một chút."
Dứt lời, một bóng người từ từ hiện ra ở cửa chính, là một nam tử trẻ tuổi mặc áo da thú.
Hai mắt nam tử đen trắng rõ rệt, sắc bén như chim ưng, vẻ mặt đoan chính kiên cường, khí thế bức người, khiến người ta liên tưởng tới mãnh hổ rình mồi trên thảo nguyên, tràn ngập tính nguy hiểm.
Giang Bắc Nhiên nhìn vị công tử đầy dã tính trước mặt, có hơi kinh ngạc.
Người này có thể dưới tình huống không phát động Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận, một đường xông vào ngự thư phòng, có thể thấy, kiến thức về trận pháp tương đối cao.
Bất quá cũng chỉ tương đối thôi, dù sao nhiệm vụ không phát động, nói rõ đối phương không đáng sợ.
Khác với Giang Bắc Nhiên hững hờ khác biệt, Mộc Dao như lâm đại địch, điên cuồng thôi động Huyền Băng chi khí trong thể nội, vì nàng cảm giác được người trước mắt phi thường lợi hại, so với Đào Phong Tuyết từng gặp ở Đào phủ lần trước thì lợi hại hơn nhiều.
Thấy Mộc Dao không lùi, nam tử áo da thú đột nhiên nâng tay phải lên, bắn ngón trỏ ra.
"A!"
Mộc Dao đột nhiên kêu thảm một tiếng, vai phải bị xuyên thủng, Sương Hoa Bảo Kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Sao có thể!?
Mộc Dao quá sợ hãi, dù nàng cảm thấy đối phương rất mạnh, nhưng không ngờ tay phải mình đã bị phế chỉ bởi một động tác của đối phương.
Huyền Linh! ?
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Mộc Dao, nàng từng gaio thủ với rất nhiều Đại Huyền Sư trong giáo, biết rõ dù Đại Huyền Sư mạnh hơn Huyền Sư một cảnh giới nhưng cũng có hạn, dưới sự chuẩn bị đầy đủ và công pháp cao giai, hoàn toàn có thể chiến đấu vượt cấp.
Chỉ có đến Huyền Linh mới thật sự khác biệt, so với ba cảnh giới Huyền Giả, Huyền Sư, Đại Huyền Sư, Huyền Linh đề cao huyền khí, giữ các chiêu thức có thể dẫn động lực lượng đất trời chứ không chỉ dựa vào tu vi hoặc sức mạnh thể chất như ba cấp dưới.
Đồng thời, người có thể tấn thăng đến Huyền Linh mới chính thức xem như là người tu luyện có được thiên phú, Mộc Dao biết có nhiều người tu luyện cả đời đều bị kẹt ở Đại Huyền Sư cảnh, mãi không cách nào đột phá, cuối cùng phí cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận