Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 442: Đệ Tử Quan Môn

Trong ngự thư phòng, hoa nhài phát mùi hơn thanh tân đạm nhã, sâu thẳm trầm tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác ngọt ngào của hương hoa.
Có câu, một mùi hun hương có thể hủy đi một căn phòng.
Dưới tình huống an tĩnh hiện giờ, Giang Bắc Nhiên có thể ngửi được mùi hoa nhài thanh mát.
Nhưng thanh niên áo da thú thì không thấy nhàn hạ thoải mái như thế, hiện tại hắn chỉ cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông, nơi nào còn có hào hứng mà ngửi hương hoa nữa.
"Chưa nghĩ ra đúng không? Không sao, trẫm tâm sự chuyện khác với ngươi.” Giang Bắc Nhiên cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của thanh niên áo da thú thì mở miệng nói.
"Vâng, hoàng thượng cứ hỏi, tại hạ biết gì sẽ nói nấy, tuyệt không giấu giếm."
"Trước nói một chút, ngươi làm sao mà lén vào thư phòng được."
"Bẩm hoàng thượng, khi Đặng Bác còn tại vị, ta là người thay Lương quốc truyền lời, cho nên hết sức quen thuộc với Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận trong hoàng cung, cho nên mới có thể lặng lẽ tiến vào."
"A !"
Giang Bắc Nhiên nghe xong gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Mộc Dao đang bó thuốc:
"Thương thế sao rồi?"
Mộc Dao vẫn đang lâm vào khiếp sợ cực độ, nghe Giang Bắc Nhiên nói chuyện với mình thì có chút sửng sốt, hồi lâu mới đáp lại:
"Nhỏ... Vết thương nhỏ mà thôi, đã tốt hơn nhiều."
"Vậy còn không nhanh đi pha ly trà cho khách nhân?"
Mộc Dao nghe xong thì ngẩn người mất mấy giây, thầm mắng: Đúng là địa chủ không có nhân tính!
Bất quá mắng xong, đột nhiên Mộc Dao cảm thấy trong lòng hòa hoãn hơn rất nhiều, hoàng thượng... như vậy mới giống hoàng thượng chứ.
Mộc Dao đứng dậy rót nước, trước dâng cho Giang Bắc Nhiên rồi mới đưa cho thanh niên áo da thú.
"Tạ ơn."
Thanh niên áo da thú nhận lấy chén trà, gật đầu nói.
"Hô !"
Giang Bắc Nhiên thổi bay nhiệt khí của trà, nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên áo da thú hỏi:
"Câu trả lời này của ngươi không khiến trẫm hài lòng, trả lời lại, trả lời không tốt trẫm sẽ phế một tay của ngươi."
Nghe Giang Bắc Nhiên dùng giọng ôn hòa nói xong câu đó, toàn thân thanh niên áo da thú run lên, chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống dưới.
Thấy thanh niên áo da thú liếc trộm ra ngoài cửa sổ, Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Đừng nhìn, khi ngươi vào ngự thư phòng, Cấn trận đã được mở ra, hiện tại trong ngoài ngăn cách, không ai vào được, cũng không ai ra được. Đương nhiên, ngươi có thể thử một chút."
Thanh niên áo da thú nghe xong thì vội nói:
"Hoàng thượng hiểu lầm, tại hạ tuyệt không có ý này, chỉ là lúc tại hạ suy nghĩ thích nhìn đông nhìn tây thôi."
"A ! thì ra là vậy, vậy ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Mộc Dao a, lấy chút điểm tâm cho khách nhân."
"Tuân chỉ."
Mộc Dao gật đầu, lấy chút mứt hoa quả cùng bánh ngọt từ trên kệ đưa cho thanh niên áo da thú.
"Ăn đi, ăn xong rồi suy nghĩ cho kỹ, trẫm không vội."
Thanh niên áo da thú nhận lấy điểm tâm từ tay Mộc Dao, giờ phút này hắn đã từ bỏ ý nghĩ trốn đi, vì vị hoàng thượng này còn chưa nói tới Cấn trận, hắn đã phát hiện thần thức của mình không thể nào rời khỏi gian phòng này được, bây giờ mới biết thì ra là Cấn trận cản trở.
Trận này hắn từng nghe trưởng bối nói qua, "Cấn" là một trong Bát Quái, đại biểu cho núi, ý chỉ sự cứng rắn.
Trưởng bối từng nói, núi là thứ rất đặc biệt, thuần dương lại nạp âm. Vì mặt ngoài núi chứa đầy dương khí nhưng bên trong âm khí cũng chẳng kém tí nào.
Dùng vật chí âm chí dương như thế để bày trận, có thể nói là không chút sơ hở nào, vô luận dùng thủ đoạn gì cũng rất khó phá giải.
Người này... Đến cùng là ai! ?
Có đánh chết thanh niên áo da thú cũng không tin Ân Giang Hồng giảo hoạt sẽ để một cường giả lên làm hoàng đế, huống chi hoàng đế Thịnh quốc đã có lịch sử lâu đời là làm người thường, sao lại đột nhiên phá giới được.
Vì thế thanh niên áo da thú vẫn tưởng mình đã bước vào bẫy rập do Ân Giang Hồng bố trí, vì vậy cực kỳ kiêng kỵ thực lực Giang Bắc Nhiên.
Nhìn thanh niên áo da thú lâm vào trầm tư, Giang Bắc Nhiên chậm rãi uống trà, không vội chút nào.
Sở dĩ hắn bất mãn câu trả lời của thanh niên là vì đối phương chỉ nói cách vào cung chứ không nói hắn làm sao vào được Thịnh quốc.
Mặt khác, dù đối phương có hiểu rõ về Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận đi nữa thì đại trận này đã được cường hóa, dù thanh niên này là Huyền Linh cũng không thể dưới tình huống đại trận không phát động mà vào cung.
Cuối cùng, Giang Bắc Nhiên không tin Ân Giang Hồng không chút phòng bị gì, để một Huyền Linh nghênh ngang trực tiếp xông vào ngự thư phòng của hắn.
Theo nhiệt khí trên chén trà dần biến mất, thanh niên áo da thú rốt cục cũng thở ra một hơi, mở miệng nói:
"Hồi bẩm hoàng thượng, vì ta phụ trách truyền tin nên ở lại Ninh Đô, sở dĩ có thể lặng lẽ vào cung là vì..."
Thanh niên áo da thú vừa nói vừa lấy một cái dù đen tỏa kim quang ra.
"Đây là pháp bảo Huyền cấp sư phụ ban thưởng cho ta. Huyễn Không Chướng, chỉ cần mở dù ra, bất kỳ đại trận nào cũng không thể thăm dò ra ta.” "Ồ? Đem tới cho trẫm nhìn một cái."
Thấy hoàng thượng đánh chủ ý lên bảo vật của mình, thanh niên áo da thú đơn giản đau lòng tới cực điểm, đây chính là pháp bảo Huyền cấp trung phẩm, cầm đi rồi sao có thể trả lại cho hắn được.
Nhưng bây giờ ngay cả mạng nhỏ của mình cũng bị đối phương nắm trong tay, pháp bảo là cái quỷ gì.
Thế là hắn cắn răng một cái, thanh niên áo da thú dâng Huyễn Không Chướng bằng hai tay tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy Huyễn Không Chướng, thử nghiệm mở nó ra. Chỉ một thoáng, quả nhiên cảm giác được hết thảy xung quanh như bị đẩy ra ngoài, hiệu quả tốt hơn Mẫn Nhiên sáo trang rất nhiều.
Bất quá cũng đúng, đây là pháp bảo Huyền cấp hàng thật giá thật, tác phẩm thủ công của hắn sao có thể sánh bằng.
Giang Bắc Nhiên thu hồi Huyễn Không Chướng, trả lại cho thanh niên áo da thú:
"Đúng là hảo pháp bảo, trẫm rất hài lòng với câu trả lời lần này của ngươi, chúng ta có thể hàn huyên tiếp."
Thanh niên khó tin nhìn Huyễn Không Chướng được trả về, há to mồm ngơ ngác.
Hắn... Hắn vậy mà trả cho ta? Đây là pháp bảo Huyền cấp! Dù là Huyền Tông cũng không có mấy món, hắn vậy mà tùy ý trả lại cho ta như thế! ?
Trong nháy mắt, hình tượng Giang Bắc Nhiên trong lòng hắn bỗng trở nên to lớn không gì sánh được.
Ngay cả pháp bảo Huyền cấp cũng chẳng thèm ngó tới, phải là cao nhân bậc nào mới có thể đạt tới cảnh giới này! ?
Chờ thanh niên áo da thú khiếp sợ cất kỹ Huyễn Không Chướng, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Rất tốt, vậy bây giờ để trẫm hảo hảo nhận thức lại ngươi một chút. Nói một chút về tên cùng tông môn của ngươi đi, hy vọng ngươi sẽ không giấu giếm, bằng không chịu khổ chỉ có ngươi."
"Đã rõ."
Thanh niên gật đầu, tự giới thiệu mình:
"Tại hạ là Tô Bộ Thanh, chính là đệ tử quan môn của tông chủ Chân Nguyên tông ở Lương quốc."
A ! đệ tử quan môn, khó trách có được bảo bối này.
Đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng của một người, về sau sẽ không thu thêm bất kỳ đệ tử nào nữa, chỉ có đệ tử đi thu đồ tôn thôi.
Bình thường, đệ tử quan môn là đệ tử sư phụ yêu quý nhất, địa vị rất đặc biệt, có khả năng sẽ kế thừa sư nghiệp.
Cho nên, cũng được đối đãi như người nối nghiệp tông môn.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên cũng từng thấy việc này trong báo cáo của Cố Thanh Hoan về Chân Nguyên tông, đích thật đây là tông môn đỉnh cấp Lương quốc, tông chủ Nhan Tư Uyên là cường giả cấp Huyền Tông.
Trong Lương quốc loạn lạc kia, có thể trở thành cường giả một phương đề là thân kinh bách chiến, so với Huyền Tông chỉ biết bế quan kia thì mạnh hơn nhiều.
"Đệ tử quan môn của lão đầu Nhan Tư Uyên lão đầu kia à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận