Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 443: Hợp Tác Với Lương Quốc

Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Hắn thật sự chịu được, để ngươi nhiệm vụ chấp hành nguy hiểm như vậy?"
Nghe Giang Bắc Nhiên gọi thẳng sư phụ mình là lão đầu và tên, sự e ngại càng phát trong lòng Tô Bộ Thanh càng sâu. Đồng thời, vấn đề Giang Bắc Nhiên hỏi lại khiến hắn cảm thấy có chút ủy khuất.
Lúc trước, sư phụ giao nhiệm vụ này cho hắn vì hắn có Huyễn Không Chướng, nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm với hắn, về sau lại thu hoạch nhận được công lao to lớn.
Dù sao chờ sau này Lương quốc đánh hạ Thịnh quốc rồi, hắn xâm nhập nhân viên địch hậu, cống hiến có thể nói là xếp hạng nhất.
Mà bình thường hắn làm việc cũng rất cẩn thận, tỉ như trước khi gặp vị tân hoàng này, hắn đã điều tra rất nhiều, xác định tân hoàng chỉ là đệ tử Luyện Khí, sau đó lại điều tra trong cung, phát hiện nơi này có không ít trạm gác ngầm, nhưng với Huyễn Không Chướng, những này trạm gác ngầm này đều không làm gì được hắn.
Nhưng hắn nghìn tính vạn tính cũng không tính tới bẫy rập lớn nhất lại chính là người mình khinh thường nhất. Cạm bẫy này đến cùng đã được thiết lập bao lâu?
Vì bắt hắn, đến cùng Ân Giang Hồng đã phí hết bao nhiêu tâm tư?' Bọn hắn phí nhiều tâm tư tới bắt hắn như vậy để làm gì?
Vô số vấn đề quanh quẩn trong lòng Tô Bộ Thanh, khiến hắn hoảng hốt vô cùng.
Tô Bộ Thanh thu hồi ủy khuất trong lòng, không kiêu ngạo không tự ti đáp:
"Nếu đã là đệ tử quan môn của sư phụ, tự nhiên ta phải có trách nhiệm gánh vác loại nguy hiểm này."
"Tốt!"
Giang Bắc Nhiên gật đầu khen ngợi một câu:
"Rất có giác ngộ nha, không tệ không tệ, cho nên lần này ngươi tới vốn là muốn nói về chuyện hợp tác cùng trẫm? Vậy hiện tại có thể nói rồi."
"Sư phụ rất không hài lòng với thất bại của Đặng Bác, cho là chúng ta cho hắn nhiều bảo vật cùng linh thạch như vậy, chỉ đổi lại kết quả thế này, không chỉ có là hắn, mấy tông chủ đại tông khác của Lương quốc cũng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận."
"Nhưng ngược lại, sư phụ cùng mấy vị tông chủ đó cũng kinh ngạc vì một hoàng đế Thịnh quốc lại có thể xém chút nữa khiến toàn bộ Thịnh quốc nghiêng trời lệch đất, điều này khiến bọn hắn thấy được chỗ tốt trong đó."
"Cho nên sư phụ kêu chúng ta tới nói chuyện với ngươi, tin tưởng với kinh nghiệm lần trước, cách này sẽ thành công.” "Cách này?"
Giang Bắc Nhiên đột nhiên hỏi.
"Cái này..."
Tô Bộ Thanh lập tức lưỡng lự:
"Tự nhiên là hoàng thượng ngài tốt trước, Lương quốc chúng ta cũng tốt theo."
"Trẫm có gì tốt?"
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi, Tô Bộ Thanh hận không thể tát cho mình một bạt tay.
Đúng a! Hoàng đế trước mắt không phải khôi lỗi của Ân Giang Hồng đó sao, là sát thủ mai phục để giết hắn! Hắn nói xấu Ân Giang Hồng, chẳng phải tìm chết? "Hảo hoàng thượng... Cũng may... Ta đem theo rất nhiều linh thạch cùng bảo vật, xin ngài vui vẻ nhận cho."
"Cái này cũng xem như chỗ tốt."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu:
"Đồ đâu, trình lên trẫm xem."
"Vâng."
Tô Bộ Thanh lấy hai viên Càn Khôn giới ra đưa cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên đưa tay nhận lấy, dò xét Càn Khôn giới một phen thì ngẩng đầu lên nói:
"Chỉ có nhiêu đây?"
Thấy Giang Bắc Nhiên không hài lòng, Tô Bộ Thanh vội vàng giải thích:
"Đây chỉ dùng để biểu đạt thành ý của chúng ta, nếu hoàng thượng ngài nguyện ý hợp tác, ta sẽ đem tới nhiều linh thạch cùng bảo tài hơn cho ngài."
"A, cái này còn tạm được."
Giang Bắc Nhiên ném hai cái nhẫn qua một bên, hỏi tiếp:
"Chỗ tốt nói xong rồi, vậy nếu trẫm không chịu hợp tác với các ngươi, các ngươi tính thế nào đây?"
"Ây..."
Vẫn là câu nói kia, Tô Bộ Thanh căn bản không nghĩ tới tình huống này, chỉ là một tiểu hoàng đế sao đám cự tuyệt hắn, vì thế trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào.
"Ai, đệ tử quan môn như ngươi làm việc không chu toàn chút nào. Nếu đã đi đàm phán, khẳng định sẽ xảy ra nhiều loại tình huống, lần sau nhớ chuẩn bị nhiều chút, biết không?"
"Vâng... cám ơn ngài đã giáo huấn."
Mộc Dao nhìn Tô Bộ Thanh bị Giang Bắc Nhiên dạy dỗ như cháu trai thì kém chút nữa đã cười ra tiếng.
Đồng thời, nàng cũng khó hiểu vì sao Tô Bộ Thanh lại sợ Giang Bắc Nhiên như thé.
Chỉ vẻn vẹn một quyền bị tiếp được, hắn đã cảm nhận được sự chênh lệch lớn đến mức không cần đánh một trận cũng biết trước kết quả? Hoàng thượng... Đến tột cùng mạnh bao nhiêu?' Trước đó, sở dĩ Mộc Dao cảm thấy Khổng Thiên Thiên nhở lời thật là vì cha nàng đã tự tay xem xét, Giang Bắc Nhiên thật sự chỉ là Luyện khí, tuyệt đối sẽ không sai.
Một đệ tử Luyện Khí sao có thể có năng lực lớn hơn cả cha nàng.
Cho nên, dù cảm thấy Khổng Thiên Thiên giải thích rất không hợp thói thường nhưng nàng vẫn kiên trì tin.
Vậy mà hôm nay, Giang Bắc Nhiên đột nhiên biểu hiện thực lực như thế, khiến nàng nhìn một chút là có thể xác định người thần bí kia tuyệt đối là hắn!
Mặc dù nàng không biết tại sao Giang Bắc Nhiên lại xuất hiện ở Lan Châu, ra tay thế nào nhưng tuyệt đối chính là hắn!
Điều này không khỏi khiến Mộc Dao nhớ lại đoạn thời gian bị giam kia.
Trong đoạn thời gian đó, nàng tự trách vô cùng, rõ ràng cha lớn đã dặn nàng nhiều lần, không nên chạy loạn, nhưng nàng vẫn tự làm theo ý mình, hại một đám sư đệ sư muội bị bắt cùng một chỗ.
Nhưng như vậy còn đỡ, nếu vì nàng mà cha lớn bị thương, cả đời này nàng nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Cho nên, khi cha lớn cứu nàng ra, nàng từng hỏi thăm về người thần bí kia.
Mộc Dao trừ kinh ngạc và tò mò còn vô cùng đội ơn.
Bởi vì nàng từ miệng hai cha, biết được có người muốn lợi dụng nàng uy hiếp cha lớn, một khi mưu kế thành công, nàng tin cha lớn sẽ vì mình mà nhượng bộ, thậm chí là ra chuyện vi phạm nguyên tắc bản thân.
Cho nên, nàng đã sớm thề trong lòng, nếu có thể tìm được người thần bí kia, nàng nhất định sẽ dùng hết thảy khả năng mình có mà báo đáp, dù xông pha khói lửa, phấn thân toái cốt cũng không chối từ.
Mà bây giờ... Nàng phát hiện người mình một mực đau khổ tìm kiếm lại ở chung sớm chiều bấy lâu nay.
Việc này khiến nàng có một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu, phảng phất như huyễn tưởng cùng hiện thực dung hợp lại cùng nhau.
"Mộc Dao, Mộc Dao! ?"
Trong lúc Mộc Dao đang suy nghĩ, nàng bỗng nghe tiếng Giang Bắc Nhiên hô tên mình, vì thế vội vàng hồi bẩm:
"Xin mời hoàng thượng phân phó."
"Trà lạnh rồi, hâm nóng cho khách nhân đi."
"Tuân chỉ!"
Mộc Dao nói xong thì chạy đi pha trà.
Thấy Mộc Dao bắt đầu pha trà, Giang Bắc Nhiên nhìn Tô Bộ Thanh nói:
"Chê cười rồi, nha đầu trong cung tay chân vụng về."
"Sẽ không, sẽ không."
Tô Bộ Thanh vội vàng khoát tay.
"Mặt khác, trẫm vừa ra quyết định, đáp ứng hợp tác với Lương quốc các ngươi."
Tô Bộ Thanh nghe xong bỗng mở to hai mắt, không thể tin hỏi:
"Hoàng thượng, chuyện này là thật! ?"
"Tự nhiên là thật, có người muốn tặng không bảo vật cho trẫm, mắc gì không cần? Chỉ là phương thức hợp tác... phải theo lời trẫm nói nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận