Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 444: Không Gì Là Không Thể

"Hoàng thượng... Ngài xác định đây gọi là hợp tác?"
Thấy Giang Bắc Nhiên nói tới "hợp tác", Tô Bộ Thanh há to miệng nhìn Giang Bắc Nhiên.
Này làm gì mà gọi là hợp đồng, rõ ràng là văn tự bán mình của hắn có được không!
"Làm sao? Ngươi cảm thấy thành ý của trẫm không đủ?"
Giang Bắc Nhiên giương mắt hỏi.
"Không phải, không phải... Ta hỏi chút thôi, hỏi chút thôi."
Tô Bộ Thanh xấu hổ, cười giải thích.
"Vừa rồi trẫm đã nói với ngươi, đây là đàm phán a, ngươi lui một bước, trẫm tiến một bước, ngươi có dị nghị gì có thể nói."
Ta... con mẹ ngươi !
Tô Bộ Thanh thầm mắng nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười nói:
"Tại hạ không có gì dị nghị."
"Ồ? Tiểu Tô vẫn rất dễ nói chuyện nha."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười gật gật đầu, đột nhiên thấp giọng nói:
"Ho khan."
Theo Giang Bắc Nhiên nói nhỏ, Tô Bộ Thanh đột nhiên nhăn lông mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục.
Xem ra cực hạn của Ngôn Linh cấp 1 chính là Đại Huyền Sư, dù có hiệu quả với Huyền Linh nhưng không mạnh a.
Thấy Tô Bộ Thanh không ho, Giang Bắc Nhiên biết muốn dùng Ngôn Linh khống chế sứ giả Lương quốc trước mắt hẳn là không được, thế là Giang Bắc Nhiên đứng lên, tựa như nhớ tới cái gì đó bèn nói:
"Ôi, nói chuyện cùng Tiểu Tô thật vui, thiếu chút quên mất chính sự. Bất quá cũng đúng lúc, trong thư phòng lâu có chút chán, trẫm dẫn ngươi tới hậu viện dạo một chút."
Tô Bộ Thanh không có tư cách từ chối, chỉ có thể gật gật đầu, cảm tạ Giang Bắc Nhiên rồi đi tới hậu viện.
Một đường tới bên ngoài Tứ Phương Tỏa Linh Trận, không đợi Giang Bắc Nhiên mở miệng, Lục Vĩ Hồ đã hấp tấp huơ sáu đầu cái đuôi chạy tới nói:
"Chủ nhân ! chủ nhân ! ngài tới rồi ! ".
Có thể phá giải đã từng Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận chứng tỏ Tô Bộ Thanh có hiểu về trận pháp. Cho nên, vừa ra khỏi ngự thư phòng, Tô Bộ Thanh đã cảm giác được một đại trận cường đại. Đồng thời, cũng cảm nhận được cách vận hành đặc biệt của trận pháp phía trước.
Mặc dù hắn không biết trận này là gì, nhưng cũng hiểu đại khái nó mạnh hơn Cấn trận khi nãy nhiều.
Đại trận thế này... Chỉ sợ tìm khắp toàn bộ Lương quốc không ai có thể bày ra, từ khi nào Thịnh quốc có cao thủ bài trận lợi hại như thế! ? Sao ta chưa từng nghe tới.
Tuy nói Tô Bộ Thanh là liên lạc viên nhưng cũng kiêm chức luôn gián điệp. Dù sao hắn ở Thịnh quốc trường kỳ, tin tình báo khẳng định cũng nhiều hơn người khác.
Hắn chờ ở Thịnh quốc lâu như vậy, từng gặp đủ loại cao thủ, nhưng chưa từng nghe tới Trận Pháp sư lợi hại như vậy.
Có lẽ từ lúc ta vào cung lúc đã tiến vào một loại huyễn trận nào đó, hết thảy đều là ảo giác của ta ư? Không sai, nhất định là ảo giác!
Trong lúc Tô Bộ Thanh suy nghĩ thì Lục Vĩ Hồ hấp tấp chạy tới, dù rất đáng yêu nhưng Tô Bộ Thanh lại cảm nhận được huyền khí đáng sợ toát ra từ trên thân Lục Vĩ Hồ.
"Ăn đi."
Giang Bắc Nhiên ném một khối tử tinh vào đại trận rồi quay đầu nhìn về phía Tô Bộ Thanh nói:
"Vật nhỏ này ăn rất nhiều, một ngày phải tới cho ăn mấy bữa."
Nghe được Giang Bắc Nhiên nói chuyện, lúc này Tô Bộ Thanh mới lấy lại tinh thần:
"Hoàng thượng thật sự là hăng hái, làm vườn lại nuôi tiểu động vật."
"Tùy tiện thôi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn Lục Vĩ Hồ nói:
"Chào hỏi khách nhân đi."
Nghe tới ba chữ tiểu động vật, trong lòng Lục Vĩ Hồ cũng có chút khó chịu, dù nàng như chó vẩy đuôi với Giang Bắc Nhiên nhưng không có ai ai cũng có thể giẫm lên đầu nàng.
Bây giờ nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Lục Vĩ Hồ bỗng biến trở về bản thể cao ba tầng lầu, nhìn chằm chằm Tô Bộ Thanh, mở to miệng như chậu máu ra nói:
"Chào ngươi a."
Dù cách Tứ Phương Tỏa Linh Trận nhưng Tô Bộ Thanh vẫn cảm nhận được uy áp của Lục Vĩ Hồ không thua gì sư phụ mình. Trong lúc nhất thời bị hù tới ngay cả nói cũng không biết nói thế nào.
Giang Bắc Nhiên vốn muốn đợi lát nữa tìm cơ hội thích hợp để Lục Vĩ Hồ dọa Tô Bộ Thanh một chút, nhưng thấy Lục Vĩ Hồ cơ linh như vậy, Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Ai! Đã nói đây là khách nhân của trẫm mà."
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì vội biến trở về hình thái tiểu hồ ly nói xin lỗi:
"Chủ nhân, dị thú chúng ta lộ ra nguyên hình chào hỏi là biểu hiện lễ phép đó."
"Lần sau không được vậy nữa, hù khách nhân rồi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Tô Bộ Thanh:
"Không sao chứ?"
Không thể nào! Nhất định là ảo giác!
Tô Bộ Thanh gần như sắp điên rồi, khó trách trong hậu viện có một đại trận mạnh như vậy, nguyên lai là dùng để nhốt hung thú này!
Nuôi Lục Vĩ Hồ đồng đẳng với Huyền Tông làm sủng thú! ?
Tô Bộ Thanh nhất định mình đã thấy ảo giác rồi, nhưng vừa rồi uy áp Huyền Tông lại chân thật như vậy.
"Được rồi, chính sự xong xuôi, chúng ta trở về tiếp tục trò chuyện đi."
"Chủ nhân đi thong thả ! ".
Dưới sự đưa tiễn của Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên dẫn Tô Bộ Thanh trở về ngự thư phòng.
Trong lúc Tô Bộ Thanh muốn theo Giang Bắc Nhiên đi vào thì đột nhiên quyết định vỗ một chưởng vào trán mình.
Vì dùng ngoại lực kích thích thần thức là phương pháp tốt nhất để tỉnh lại từ trong ảo giác!
“Không cần phiền phức như vậy.”
Giang Bắc Nhiên giữ tay Tô Bộ Thanh lại:
"Cảm thấy mình tiến vào huyễn cảnh? Đơn giản thôi, bây giờ trẫm giúp ngươi xác định có phải ngươi tỉnh hay mơ.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì áp tinh thần lực lên Tô Bộ Thanh.
"A!"
Đại não Tô Bộ Thanh như bị vô số kim ghim trúng, hắn hét thảm một tiếng, nhưng cảm giác này chỉ có một giây là hết.
Là thật! ?
Tô Bộ Thanh xác định vừa rồi hoàng thượng này đã dùng thủ đoạn nào đó kích thích chỗ sâu nhất trong thần thức của hắn, việc này hữu hiệu hơn nhiều so với hắn tự đánh vào trán mình.
Tô Bộ Thanh xác định không phải ảo giác lại càng tuyệt vọng hơn, không biết siêu cấp đại trận là thật hay không, coi Lục Vĩ Hồ là sủng vật nuôi có thật không, nhưng hắn có thể không trốn thoát được là thật!
Sư phụ... Đệ tử có lẽ không về được với lão nhân gia ngài rồi.
Tô Bộ Thanh mang theo tâm tình tuyệt vọng đi vào thu phòng cùng Giang Bắc Nhiên.
Nhìn Tô Bộ Thanh mặt xám như tro, Giang Bắc Nhiên ôn nhu an ủi:
"Không cần sợ, trẫm không có ý định giết ngươi, trẫm còn muốn hợp tác cùng Lương quốc các ngươi, không phải sao?"
"Hoàng thượng... Cái ngài muốn hợp tác, ta... Ta thật sự không cách nào thuyết phục sư phụ ta a."
"Trên thế giới này, không có chuyện không thể, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, nhất định không sao. Ngươi cứ yên tâm, trẫm cam đoan sẽ không tổn thương tới tông các ngươi. Thậm chí, nếu biểu hiện của ngươi đủ tốt, đến lúc đó, ta còn cho tông các ngươi thêm đồ tốt, tuyệt đối không yếu hơn các ngươi đã đưa ta đâu.”
Dù biết đây là không thể nào, nhưng Tô Bộ Thanh cũng chỉ có thể gật đầu:
"Đa tạ hoàng thượng ân điển, tại hạ... Tại hạ nhất định cố gắng làm."
"Vậy ngươi nói trước đi, sau khi trở về nên nói gì?"
Tô Bộ Thanh trầm tư một lát rồi đáp:
"Tân hoàng Thịnh quốc đã đáp ứng hợp tác cùng chúng ta, hắn thông minh hơn Đặng Bác nhiều, cũng dễ khống chế hơn, vì dã tâm hắn rất lớn, lần này chúng ta nhất định thành công khiến Thịnh quốc loạn lên."
"Thật thông minh."
Giang Bắc Nhiên hài lòng vỗ vai Tô Bộ Thanh:
"Tiếp đó thì sao?"
"Sư phụ, bây giờ thế cục Phong Châu rung chuyển, ma giáo và chính phái nghi kỵ lẫn nhau. Không bằng nhân lúc này chúng ta đầu tư cho vị tân hoàng này một chút, để hắn thừa dịp thế cục hỗn loạn, một lần phá vỡ Phong Châu!"
"Ừm ! trẻ nhỏ dễ dạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận