Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 458: Hương Vị Quê Nhà

Mặc Hạ có chút ngượng ngùng cúi đầu đáp:
"Bởi so với luyện công, ta vẫn là cảm thấy đánh cờ thú vị hơn."
Nghe Mặc Hạ trả lời xong, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn mở miệng nói:
"Đánh cờ tất nhiên quan trọng, nhưng tu vi cũng không thể chậm trễ. Như vậy đi, mỗi tháng không phải đường chúng ta tỷ thí với Thủy Kính đường à, mỗi lần ngươi tăng một hạng, ta sẽ chơi thêm một ván cờ với ngươi, thế nào?"
Nháy mắt hai lần, sau khi xác định mình không nghe nhầm, Mặc Hạ bỗng gật đầu:
"Được! Ta nhất định sẽ cố gắng!"
"Rất tự tin nha."
Giang Bắc Nhiên cười nói.
Mặc Hạ gãi gãi đầu, thấp giọng nói:
"Tự tin... Cũng không có gì tự tin, nhưng ta sẽ cố gắng!"
"Được, lại thêm một ván."
Giang Bắc Nhiên bàn cờ đã được dọn xong bèn nói.
"Vâng!"
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghĩ tới chỗ này, đầu tiên là vì Mặc Hạ là một công cụ hình người dùng rất tốt, thứ hai, hắn đánh cờ tốt vậy, đầu óc chắc chắn không đần, trừ phi là người hiến thấy như Thanh Hoan, bằng không chỉ cần có công pháp, việc tu luyện hẳn sẽ không khó.
Cộng với bây giờ vấn đề hắn phải xử lý ngày càng nhiều, tiểu đệ quả thực có chút không đủ dùng, khó lắm mới tìm được người không tệ, dùng thử một chút cũng không sao.
Hai người cứ vậy đánh cờ tới hừng đông, nghĩ đến chốc nữa còn phải đi gặp những tộc trưởng kia, Giang Bắc Nhiên liền khoát tay nói:
"Hôm nay đánh tới đây thôi.” Mặc Hạ dù chưa đã ngứa nhưng vẫn cúi đầu nói cảm tạ:
"Đa tạ sư huynh chỉ giáo."
Mặc Hạ ôm lấy bàn cờ của mình, vừa tính rời đi thì nghe sư huynh hô.
"Chờ chút."
"Sư huynh còn gì phân phó?"
Mặc Hạ quay đầu lại hỏi.
"Anh Lung Kỳ Bàn này cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói.
"A! ?"
Mặc Hạ ngây ra một lúc rồi vội vàng khoát tay:
"Vô công bất thụ lộc, cái này quá quý giá."
"Một đêm không ngủ, bây giờ ngươi có thấy mệt không?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Cái này..."
Mặc Hạ nghe xong mới hết hồn đáp:
"Không chỉ không mệt mà ngược lại còn rất có tinh thần."
"Ừm, đây là tác dụng của Anh Lung Kỳ Bàn, về sau ngươi muốn đánh cờ thì ráng luyện công cho tốt, bàn cờ này hẳn có thể giúp đỡ ngươi không ít."
"Thế nhưng..."
"Đừng thế nhưng, yên ngựa tốt phải phối với bảo mã. Cầm đi đi, vừa rồi có vài cục ngươi bỏ đều rất tốt, không ngừng cố gắng, để ta hưởng thụ cảm giác chơi cờ với người biết đánh cờ.” Nghe khẩu khí sư huynh không cho cự tuyệt, Mặc Hạ nắm chặt tay, dùng sức gật đầu:
"Ta nhất định không để sư huynh thất vọng!"
Nói xong, Mặc Hạ dùng hai tay tiếp nhận bàn cờ, hành lễ với Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Đa tạ sư huynh."
"Ừm, đi thôi."
"Vâng, sư huynh ngài cũng nghỉ ngơi sớm."
Mặc Hạ nói xong thì đẩy cửa rời khỏi phòng nhỏ.
Một khắc cửa đóng lại, Mặc Hạ ôm Anh Lung Kỳ Bàn đi mấy vòng, vừa nghĩ tới về sau mỗi ba ngày sẽ được đánh cờ một lần cùng sư huynh, hơn nữa ngày càng có nhiều cơ hội thì hắn hưng phấn không thể kiềm chế được.
"Hít!"
Trong lúc hưng phấn, Mặc Hạ đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên, cứ như bị thứ gì cực kì khủng bố để ý vậy. Mặc Hạ bối rối xong thì vội vàng nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai mới tranh thủ giấu bàn cờ vào lòng rồi chạy như điên về phòng.
Giờ Tỵ.
Giang Bắc Nhiên ngồi xe ngựa tới Thương Đào thành, đệ nhất đại thành của Lư Lâm quận, Thương Đào thành phồn hoa có tên tuổi nổi tiếng trong toàn bộ Phong Châu.
Nhưng cũng chỉ là phồn hoa thôi, so với cuộc sống ở đô thị mà Giang Bắc Nhiên từng trải, Thương Đào thành này có thể nói là vừa dơ vừa loạn.
Con đường lầy lội không chịu nổi, heo chó người tùy chỗ đại tiểu tiện khắp nơi. Lúc Giang Bắc Nhiên vừa tới thế giới này, thật sự chịu không nổi mùi này, cơ mà càng về sau càng quen, ít nhất cũng không còn gai mũi như lúc vừa mới tới.
Tuy rác chồng chất bên đường, nhưng có thể thấy vấn đề về rác thải nơi này cũng không quá lớn.
Trước kia Giang Bắc Nhiên cũng từng cảm thấy kỳ, nông dân thế giới này hiểu rõ tầm quan trọng của bón phân, nghề móc phân cũng theo thời thế sinh ra, theo lý mà nói, thành thị không nên dơ dáy bẩn thỉu như vậy, tối thiểu cũng không nên đầy phân và nước tiểu.
Nhưng mặc kệ thời đại nào đi nữa, cũng không thiếu những người “khôn khéo", những móc phân này thường sẽ rao giá trên trời, cố ý lấy trễ phân và nước tiểu, đợi nó chất chồng như núi, mùi chịu không nổi nữa mới tới thu mua.
Về phần tại sao quan phủ mặc kệ thì chính trị còn đang thế này chứ đừng nói tới mấy chuyện như rác thải.
Lui 100 bước mà nói, vấn đề rác thải nơi này được cải tiến thì ở thế kỷ 21, rác vẫn đầy đường kia kìa, khó nói lắm.
Rất nhanh, đường xi măng sẽ ra đường.
Giang Bắc Nhiên hạ màn xe xuống, tưởng tượng thấy tòa thành thị này không còn lầy lội và bẩn thỉu nữa.
Như thế hẳn có thể tìm về một chút hương vị quê nhà đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận