Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 462: Bàn Về Chính Sách (1)

"Liên quan gì tới cứng đối cứng? Hắn..."
"Hoàng thượng giá lâm ! ".
Trong phòng nghị sự không ngừng xôn xao, khi cửa phòng nghị sự được mở ra, Giang Bắc Nhiên chậm rãi đi đến.
Giang Bắc Nhiên đi vào, ngồi vào chủ vị, Giang Bắc Nhiên nhìn các tộc trưởng phía dưới cười nói:
"Nhìn biểu lộ các vị, hẳn đã xem qua những gì trẫm viết nhỉ.” Toàn trường yên tĩnh, những tộc trưởng này không còn nhiệt tình như lúc đầu, phảng phất như đang im lặng kháng nghị.
"Ha ha ha, xem ra các vị không hài lòng với kế hoạch của trẫm a."
"Không dám, hoàng thượng nói quá lời."
Liễu Tư Tồn tộc trưởng Liễu gia ngồi ở phía trước mở miệng nói.
Có người dẫn đầu, các tộc trưởng khác cũng nhao nhao mở miệng:
"Hoàng thượng nói quá lời."
"Không bằng thế này đi, trước trẫm cho các vị hai canh giờ để xem hết số kế hoạch này, tiếp đó chúng ta mới bàn chính sự, thế nào?"
Hơn mười tộc trưởng hai mặt nhìn nhau, tiếp đó rất nhanh đã đạt thành thống nhất đáp:
"Tuân chỉ."
Trong phòng nghị không ngừng vang lên tiếng lật sách, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hiện tại mình như giám khảo, trong lòng có loại xúc động muốn đi xuống dưới thị sát.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, có vài tộc trưởng như học sinh ưu tú đều “nộp bài sớm”, đang ngồi tại chỗ ngưng thần suy nghĩ.
Một vài người thì vừa xem hết, còn lại một ít thì chưa xem kịp.
Đương nhiên, người dự định trực tiếp "nộp giấy trắng" cũng không ít.
Những chi tiết nhỏ này khiến Giang Bắc Nhiên càng hiểu hơn về đám tộc trưởng, bọn hắn như quan viên tiêu chuẩn, cao thấp không đều, nhưng là chuyện bình thường, Giang Bắc Nhiên cảm thấy bây giờ như lên triều vậy, cần đem đám tộc trưởng này thanh tẩy một lần.
"Ngu tộc trưởng, tựa hồ ngươi có vấn đề muốn hỏi trẫm."
Thời gian vừa đến, Giang Bắc Nhiên nhìn Ngu Khang An đã sớm xem xong bản kế hoạch.
Dù Ngu Khang An không muốn làm chim đầu đàn nhưng hoàng thượng đã điểm mặt chỉ tên, hắn cũng chỉ có thể kiên trì mở miệng:
"Hoàng thượng, kế hoạch của ngài bỉ nhân đã xem hết, rất đặc sắc, cũng khiến người ta đại khai nhãn giới, không hổ là là thiên cổ minh quân có thể đưa ra những tân chính lệnh kia."
Những lời khen tặng này, một câu Giang Bắc Nhiên cũng không nghe lọt tai, vì hắn biết phía sau khẳng định còn có "Chỉ là..."
Quả nhiên, sau một phen thổi phồng, Ngu Khang An do dự một phen, không biết có nên mở miệng chăng nhưng vẫn nói:
"Chỉ là cải biến có khi nào quá lớn không? Nếu dựa theo chỉ thị của bệ hạ mà làm, tốn hao nhân lực tài lực khó mà đánh giá."
"Những cái này các vị không cần lo lắng, các vị hẳn cũng biết, trẫm trừ là hoàng thượng ra còn là đệ tử Quy Tâm tông, Lư Lâm quận lại là địa bàn của Quy Tâm tông, cho nên trẫm sẽ suy nghĩ vì mọi người, bằng không Lục tông chủ cũng sẽ không đồng ý, đúng không?"
Các tộc trưởng nghe thế lập tức cảm thấy đúng, nếu tông chủ đã gọi bọn hắn đến, chứng tỏ cũng duyệt qua số kế hoạch này, gọi họ đến là tông chủ đã ngầm đồng ý rồi.
Có thể khiến tông chủ đáp ứng, nói rõ chuyện này là tốt với họ.
Bất quá bọn hắn cũng không hoàn toàn yên lòng, dù sao tốt với Lư Lâm quận chưa chắc tốt với họ.
"Bệ hạ, tha thứ cho lão phu nói thẳng, bằng số lương thực dự trữ cùng kỹ thuật sản xuất của quận ta hiện tại, khó mà chịu được chính sách di chuyển nhân khẩu của ngài.” "Vấn đề lương thực trẫm đã có biện pháp giải quyết, các vị tộc trưởng không cần lo lắng."
"Bệ hạ, bản kế hoạch này của ngài nhằm nâng cấp lên thành tư hữu hóa tài sản, cổ vũ công thương, phổ biến bình đẳng hóa sĩ nông công thương, nhưng mà... Hoàng thượng, có lẽ ngài không không biết những thương nhân kia, họ gian trá đến mức ngài không cách nào tưởng tượng nổi. Nếu mặc kệ bọn hắn, nói nặng chút thì có khi sẽ hỏng cả đấy.” Phốc phốc.
Nghe thế, Giang Bắc Nhiên phụt cười, ta không tiếp xúc với thương nhân? Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Không lẽ thương nhân có thù đoạt vợ với ngươi hay sao mà nói xấu người ta ghê thế?
Nhưng hiện tại đây chính là những thứ Giang Bắc Nhiên muốn làm!
Đương nhiên hắn hiểu việc tư hữu hóa tài sản đủ để kích thích đám thương nhân kia. A không, tất cả những người tham lam, nhưng trong tham lam cũng cần có trí tuệ để thanh tỉnh.
Ăn chung nồi chỉ khiến mọi người không muốn phát triển lên, ‘ta cần gì phải liều mạng để ngươi có ăn bằng ta’, vậy thì làm gì còn ai cố gắng nữa?
Thương nhân tất nhiên là cướp đoạt tiền tài từ trong tay bình dân dưới chót. Nhưng tốt xấu gì họ cũng trả công cho người ta, cũng luôn miệng hô hào người mua là cao nhất, so với đám địa chỉ và giai cấp quý tộc không xem bình dân và nô lệ là người thì tốt hơn nhiều.
Ít nhất thương nhân cũng biết ăn no thì ngừng, mò cá không khiến cá tuyệt hậu.
Giang Bắc Nhiên tươi cười, nhìn tộc trưởng vừa đưa ra vấn đề rồi đáp:
"Những thương nhân kia gian trá không phải cũng có các vị tộc trưởng quản lý à. Hơn nữa trẫm cũng đã viết rõ cách khống chế đám thương nhân kia, ngươi có thể đọc lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận