Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 477: Quỷ Môn Thất Kiệt (2)

"Đến tột cùng ngươi là ai! ?"
Đầu Tôm sợ hãi hô.
Cổ nguyệt đao này của hắn là bảo đao cực phẩm, có thể phá hủy nó thì thấp nhất cũng phải là tuyệt phẩm, thậm chí có thể là pháp bảo!
"Các ngươi chưa xứng biết tên bản công tử."
Tô Tu Vũ nói xong, lần nữa lắc xiềng xích trong tay một cái, Quỷ Môn Thất Kiệt kêu lên càng thêm thê thảm.
"Các huynh đệ, liều mạng với hắn!"
Đầu Tôm không cầu xin tha thứ nữa, nói xong mạnh mẽ rút xiềng xích đâm vào ngực ra, không để ý máu phun rất nhiều, toàn thân được bao bọc bởi một cỗ huyền khí màu đỏ cam, xông về phía Tô Tu Vũ.
Tô Tu Vũ không tránh, chỉ khinh thường nhìn Đầu Tôm một chút.
"Chết đi cho ta!"
Đầu Tôm đốt hết tất cả huyền khí trong thể nội, cổ nguyệt đao tỏa sáng trong tay hắn.
Đồng thời, năm người khác cũng không chần chừ, đồng loạt tấn công Tô Tu Vũ.
"Đang!"
Tiếng kim loại va chạm vang lên, phảng phất như có thứ gì đó chạm vào Tác Hồn Liên, trực tiếp xuyên thấu cổ nguyệt đao trong tay Đầu Tôm, cũng tiện thể đâm xuyên qua phần bụng Đầu Tôm.
Đồng thời, kết quả của năm người khác cũng thế, công kích mạnh nhất trong Tô Tu Vũ cũng chẳng khác là bao. Sáu người bị đánh trọng thương ngã xuống đất.
"Khục... Khục!"
Đầu Tôm phun đầy máu tươi.
Biết mình không còn sống được lâu, hắn lần nữa gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tu Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Trong nháy mắt Tô Tu Vũ xuất thủ, Đầu Tôm đã biết Tô Tu Vũ cũng là Huyền Linh như mình, nhưng tại sao lại kém nhiều như vậy! ?
Cảm nhận được ánh mắt không cam lòng của Đầu Tôm, Tô Tu Vũ nhếch miệng lên, đi đến giẫm vào đầu đối phương:
"Ngươi cho rằng mình có thể tấn cấp lên Huyền Linh đã chứng minh ngươi rất có thiên phú sao?"
Đầu Tôm bị giẫm vào đầu, muốn hé miệng mắng hai câu, nhưng yết hầu hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
"Ừ, có thể tấn thăng đến Huyền Linh đã chứng minh ngươi cũng được xem như thiên tài, nhưng..."
Tô Tu Vũ cười gằn cúi đầu:
"Chênh lệch giữa thiên tài và thiên tài so với người bình thường không khác gì chó với chó cả.” Tô Tu Vũ nói xong, vừa mới chuẩn bị dùng sức giẫm nát đầu Đầu Tôm đầu thì đột nhiên con mắt cong lên, thấy được một tấm thiết bài có chữ Nhân trượt xuống bên hông Đầu Tôm.
"Ngươi là người của Quỷ Lang?"
Tô Tu Vũ thu chân hỏi.
Đầu Tôm chấn động, nhưng làm sao cũng nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt kinh ngạc của mình.
Tô Tu Vũ nhét một viên đan dược vào miệng Đầu Tôm, quay đầu nhìn năm người còn lại:
"Các ngươi cũng vậy?"
Lúc này, người lùn sắp hao hết huyền khí trong cơ thể vì Tác Hồn Liên nghe Tô Tu Vũ nói tên đại lão thì hai mắt sáng lên, trả lời:
"Biết sợ rồi sao, khục! Ha ha ha, dù chúng ta chết, lão đại của chúng ta cũng không bỏ qua cho ngươi, ngươi chuẩn bị chờ chết đi."
"Thật con mẹ nó xúi quẩy..."
Tô Tu Vũ gắt một cái, mở miệng nói:
"Coi như vận khí các ngươi tốt, Lâm Thừa là sư huynh của ta."
Lần này, đến phiên Quỷ Môn Lục Kiệt ngơ ngác, Đầu Tôm trực tiếp hoảng sợ nói:
"Sao có thể! ? Sư đệ lão đại ta đều biết."
Kinh hô xong hắn mới phát hiện mình đã nói lại được, vết thương trên người cũng khá hơn rất nhiều.
Tô Tu Vũ ném một bình đan dược màu tím cho Đầu Tôm rồi nói:
"Lấy cho các huynh đệ của ngươi ăn đi."
Tiếp đó mới trả lời Đầu Tôm:
"Các ngươi là tiểu đệ Lâm sư huynh mới thu nhỉ, ta không ở Lương quốc, các ngươi không biết ta cũng bình thường."
Đầu Tôm cho các huynh đệ dùng thuốc thì lập tức như bị sét đánh, trong đầu nhớ tới một câu lão đại từng nói.
"A đúng rồi, ta còn có một Thất sư đệ, thiên tài trăm năm khó gặp trong Lương quốc, chỉ là hắn không ở Lương quốc , chờ lần sau hắn về sẽ giới thiệu cho các ngươi."
"Ngài... Ngài chính là đệ tử quan môn của Nhan tông chủ! ?"
"Ừm, là ta."
Tô Tu Vũ nói xong thì hai tay lắc một cái, mấy chục Tác Hồn Liên đồng thời bị hắn thu hồi lại.
"Hô..."
Thở ra một hơi, Tô Tu Vũ lần nữa nhìn về phía sáu người kia nói:
"Trong các ngươi, ai là Phì Kê?"
Người lùn vừa rồi còn kêu Tô Tu Vũ chờ chết run run rẩy rẩy giơ tay lên nói:
"Tiểu... Tiểu đệ chính là Phì Kê, vừa rồi có mắt không biết..."
"Đổi tên đi, bằng không dù ngươi là tiểu đệ của Lâm sư huynh, lần sau gặp lại ta cũng sẽ giết ngươi!"
"Rõ... Đã rõ ..."
"Mở trận pháp ra."
"Vâng!"
Phì Kê vội làm theo.
Một giây sau, bình chướng trong suốt tán đi, cảm nhận được biến hóa này, Tô Tu Vũ trực tiếp phá không mà đi, cấp tốc biến mất trong tầm mắt sáu người.
Đây con mẹ nó là chuyện gì...
Chờ Tô Tu Vũ rời đi rồi, Phì Kê co quắp nằm trên mặt đất khóc không ra nước mắt.
Đầu Tôm nhét một viên đan dược vào miệng Phì Kê rồi nói:
"Bớt than đi, gặp được Thất sư đệ này của lão đại, chúng ta có thể còn sống xem như may mắn lăm rồi."
"Thất sư đệ! ? Lúc nào lão đại có Thất sư đệ?"
Phì Kê ngơ ngác nói.
"Đệ tử quan môn của Nhan tông chủ, nghe nói tư chất trăm năm khó gặp, 18 tuổi đã là Đại Huyền Sư, sau bốn năm đột phá Huyền Linh, là Huyền Linh trẻ tuổi nhất từ khi Chân Nguyên tông khai tông đến nay."
"Mười tám, bốn năm... Hai mươi tư tuổi đã là Huyền Linh! ?"
"Ha ha ha, đầu óc ngươi bị gì vậy, là hai mươi ba!"
Cá Chuồn vừa dùng thuốc xong cười nhạo nói.
"Mẹ nó, hai tên ngu xuẩn, là hai mươi hai tuổi! Huyền Linh hai mươi hai tuổi!"
"Đậu má !"
Năm người còn lại đều chửi tục.
Trong số họ, tuổi nhỏ nhất cũng là hai mươi lăm, trừ lão đại ra, còn lại đều bị kẹt ở Đại Huyền Sư, bây giờ nghe nói có người hai mươi hai tuổi đã thành Huyền Linh, trong lòng tràn đầy ghen ghét.
"Nhưng ta con mẹ nó gọi là Phì Kê thì chọc gì tới hắn chứ! ?"
Phì Kê buồn bực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận