Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 479: Sư Đệ Khúc Dương Trạch

"Đệ tử đã sửa sang một chút bản kế hoạch, có ghi chép lại, xin sư phụ xem qua."
Nhan Tư Uyên cách không hút lấy bản kế hoạch Tô Tu Vũ đang cầm.
Đầu tiên Nhan Tư Uyên là tùy ý nhìn hai trang, tiếp đó càng đọc càng chăm chú, ngày càng hưng phấn.
"Vũ nhi, tân hoàng tên gì?"
"Giang Bắc Nhiên."
"Được, mặc kệ việc này có thành không, ngươi cũng phải nghĩ cách bảo vệ tân hoàng này cẩn thận."
Nghe được câu này, Tô Tu Vũ liền biết sư phụ có đánh giá rất cao với bản kế hoạch này. Bất quá cũng chỉ có thế, hắn cũng từng đọc qua bản kế hoạch này, nó thật sự rất có sức hút, tính khả thi cũng cao.
"Đệ tử lĩnh mệnh."
Tô Tu Vũ chắp tay nói.
"Được rồi, hiện tại ta cần thương lượng với đám gia hỏa kia, ngươi về nghỉ trước một lát, ban đêm lại đến tìm ta."
"Vâng! Đệ tử cáo lui."
Hành lễ xong, Tô Tu Vũ thối lui khỏi phòng chính, quay đầu nhìn lại thì thấy sư phụ vẫn đang đọc bản kế hoạch kia, Tô Tu Vũ vừa định quay người lại liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt, phảng phất như toàn bộ thân thể không còn là chính mình nữa.
Mặc dù trạng thái này chỉ kéo dài hai giây là hết nhưng sau lưng Tô Tu Vũ đã đầy mồ hôi lạnh.
Cổ độc thật đáng sợ...
Tô Tu Vũ đã hiểu bản thân không thể phản kháng, lần nữa đi thẳng, rời khỏi phủ tông chủ.
Kế tiếp ta cần hợp tác thật tốt với tân hoàng Thịnh quốc, hy vọng hắn có thể tuân thủ lời hứa, buông tha tông chúng ta...
An Hồng huyện, Vân Chu quận, Thịnh quốc.
Ngô Thanh Sách kéo một vị trung niên trên đường phố hỏi:
"Đồng hương, xin hỏi quán trà Lão Quý ở đâu?” Người trung niên lập tức chỉ hướng nam nói:
"Đi thẳng ra kia, thấy một con sông là tới, quán trà kia ở con sông đó."
Ngô Thanh Sách nhìn theo hướng người trung niên chỉ, chắp tay một cái nói:
"Đa tạ đồng hương."
Dựa theo hướng đồng hương chỉ, Ngô Thanh Sách rất nhanh đã tìm được một dòng sông nhỏ, cũng thấy một quán trà bên cạnh song, thấy được bốn chữ quán trà Lão Quý trên cờ chiêu khách.
Tìm ra đúng chỗ, Ngô Thanh Sách vượt qua sông nhỏ khi tất cả mọi người không chú ý, đi tới cánh rừng đối diện.
Đi được trăm mét, Ngô Thanh Sách đang muốn tính toán lại hướng thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
"Lạc sư đệ!"
Nghe được tiếng la của Lạc Văn Chu, Ngô Thanh Sách ngạc nhiên quay đầu lại hành lễ:
"Gặp qua Ngô sư huynh."
"Chúng ta là huynh đệ, ngươi còn khách khí như vậy làm gì, ngươi đến đây bao lâu rồi?"
Ngô Thanh Sách đi tới.
"Ta cũng vừa tới thôi."
Lạc Văn Chu đáp.
Hai người trò chuyện hai câu thì nghe được tiếng bước chân, hai người đang tới.
Đồng thời quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Thanh Hoan đang vẫy tay với họ, phía sau là một người to con lạ mặt.
Cái gì vậy... Có cần cao như vậy không...
Ngô Thanh Sách líu lưỡi thầm nói.
Ngô Thanh Sách nhìn về phía tráng hán sau lưng Cố Thanh Hoan hỏi:
"Vị này là?"
Tráng hán cọ xát hai tay vào quần, có chút ngượng ngùng đáp:
"Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Khúc Dương Trạch, xin chào."
Nghe tráng hán nũng nịu nói, Ngô Thanh Sách thiếu chút ngã nhào, nếu chỉ nghe tiếng, chắc hắn sẽ nghĩ đối phương là một đứa con nít mất.
"Hạnh ngộ."
Ngô Thanh Sách đáp lễ Dương Trạch rồi nhìn về phía Cố Thanh Hoan, ý tứ rất đơn giản.
Đây là ai?
Cố Thanh Hoan hiểu Ngô Thanh Sách muốn hỏi gì, hắn lắc đầu nói:
"Ta cũng không quá rõ, là sư huynh kêu ta dẫn Khúc sư đệ đến."
Nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của Ngô Thanh Sách không phải thân phận vị Khúc sư đệ này là gì, mà hắn cảm thấy mất mát.
Quả nhiên sư huynh vẫn yên tâm về Cố sư đệ hơn, ta vẫn cần cố gắng thêm a.
Nghĩ xong, Ngô Thanh Sách đánh giá Khúc Dương Trạch lần nữa, hắn hiếu kỳ từ khi nào sư huynh lại nhận một vị sư đệ như vậy.
"Đều đã đến a."
Lúc Ngô Thanh Sách chuẩn bị chào hỏi đối phương một chút, thì một thanh âm vang lên. Bốn người đồng loạt hướng về phía phát ra thanh âm:
"Bái kiến sư huynh, sư phụ!"
Giang Bắc Nhiên nhàn nhã đi bộ tới trước mặt bốn người rồi mở miệng nói:
"Dương Trạch, tới đây."
Khúc Dương Trạch nhăn nhó xoa xoa tay, lúc này mới đứng ở trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên vươn tay đặt trên người Khúc Dương Trạch cảm ứng một hồi rồi gật đầu:
"Ừm, tẩm bổ rất tốt, xem ra sẽ không có vấn đề gì."
Khúc Dương Trạch nghe xong không khỏi lộ ra nụ cười cao hứng nói:
"Đa tạ sư phụ!"
Nhìn thân hình to lớn của Khúc Dương Trạch, Giang Bắc Nhiên không khỏi nhún nhún vai, nhớ tới thân ảnh gầy gò mình gặp lần đầu.
Lần đó Giang Bắc Nhiên đang hái thuốc trong một cánh rừng, đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ chỗ sâu trong rừng.
Dưới tình huống nhiệm vụ không phát động, Giang Bắc Nhiên lặng lẽ chạy tới.
Lúc hắn tới nơi thì thấy năm người nằm dưới đất đã không còn khí tức, Giang Bắc Nhiên không biết xảy ra chuyện gì đưa tay dò xét mạch đập của bọn họ một chút, phát hiện năm người đều đã bỏ mạng.
Hắn thầm cảm khái, ở loạn thế này, mạng người đúng thật như cỏ rác. Giang Bắc Nhiên đang tính đào hố chôn người thì cảm nhận được cổ chân mình bị một bàn tay nắm lấy.
"Cứu... Cứu ta với..."
Giang Bắc Nhiên khiếp sợ trợn to hai mắt, có chút khó tin tin cúi đầu nhìn xuống thì thấy thiếu niên không còn mạch đập nay đang cầu khẩn.
Sao có thể! ?
Dưới sự khiếp sợ, Giang Bắc Nhiên nắm lấy tay thiếu niên, dò xét tâm mạch lần nữa.
Chuyện ngạc nhiên hơn lại xảy ra.
Không có mạch đập!
Dù Giang Bắc Nhiên là người có kiến thức rộng rãi nhưng vẫn bị thiếu niên này dọa cho sợ ngây người, xme như khởi tử hồi sinh hắn cũng có thể hiểu được, dù sao hắn từng nghe nói qua loại chuyện đó.
Nhưng rõ ràng tâm mạch và khí tức thiếu niên đã không còn, vậy mà vẫn sống, đây là lần đầu hắn thấy được chuyện này.
Đây là do dục vọng cầu sinh của đối phương kinh người hay phản xạ thần kinh quá lớn, vẫn chưa kịp nhận ra mình đã chết?
"Cứu... Mau cứu ta..."
Tiếng cầu cứu hư nhược của thiếu niên đánh gãy sự kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên vô cùng lòng hiếu kỳ với thiếu niên nên quyết định cứu hắn.
Nhưng dù người sống trúng kỳ độc hay bệnh nặng gì đó, hắn đều có biện pháp trị liệu nhưng "người chết" thì cứu kiểu gì?
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên phát sầu, dù hắn đã làm đủ cách cũng không cách nào khiến tim thiếu niên đập lại, mắt thấy ánh mắt thiếu niên ngày càng đục, tần suất nói chuyện cũng ngày càng thấp.
Giang Bắc Nhiên đưa ra một quyết định to gan.
Dùng sâu độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận