Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 483: Lâm Du Nhạn Ganh Tị (1)

Trước đây không lâu, Giang Bắc Nhiên mới đổi một nhóm nhân vật mới cho trò chơi. Mà tượng gỗ của Thi Phượng Lan là một công tử ca ăn mặc mỹ lệ, Giang Bắc Nhiên đặt tên cho bức tượng này là Lan Quân Tử.
Thi Phượng Lan cực kỳ thích bức tượng, cầm trong tay yêu thích cả ngày. Mấy ngày trước, Thi Phượng Lan đột phát ý tưởng, xin Giang Bắc Nhiên dạy mình cách điêu khắc, muốn sau này mình cũng có thể khắc ra tượng gỗ đẹp như vậy.
Đối với dạng yêu cầu nhỏ này, Giang Bắc Nhiên cũng không cự tuyệt, tới phòng bếp cầm vài củ cải trắng bắt đầu dạy học.
Khác với những sở thích ngắn hạn lúc trước, lần này Thi Phượng Lan học rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe mỗi một bước Giang Bắc Nhiên dạy.
Đáng tiếc nghiêm túc về nghiêm túc nhưng nhìn củ cải được Thi Phượng Lan khắc xong, ai ngờ lại không ra hình gì.
Thi Phượng Lan bị đả kích nhưng không nhụt chí, tiếp tục lấy một củ cải khác ra luyện tập.
Cuối cùng, phần này nhiệt tình cũng không cô phụ tấm lòng của nàng. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, nàng đã có thể khác ra pho tượng củ cải miễn cưỡng được xem như hình người, cũng coi là có chút thiên phú.
Giang Bắc Nhiên cất dao đi:
"Những gì phải dạy ta cũng dạy rồi, bây giờ điều ngươi cần làm là phải luyện tập chăm chỉ vào."
"Đã biết a !"
Thi Phượng Lan cầm tác phẩm của mình lại, trái xem phải xem, không hiểu Giang Bắc Nhiên làm thế nào mà chỉ dùng vẻn vẹn vài đao là có thể khắc xong cái mũi đẹp mắt như vậy.
Trở lại phòng chính, trong nháy mắt Thi Phượng Lan ném tượng quá một bên, dù sao “đánh bạc” mới là chân ái của nàng.
Chơi Hoa Sơn Luận Kiếm đến trưa, mãi cho đến khi Giang Bắc Nhiên ý thức được đám Liễu Tử Câm sắp tới tắm thuốc mới cáo từ rời đi.
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên tính ra sau núi nghiên cứu một chút những kỳ vật mình vừa nhận được hôm nay thì bỗng nhớ đã tới ngày hẹn đánh cờ với Mặc Hạ, thế là hắn đành quay về phòng nhỏ của mình.
"Mười tám đến bốn, ăn."
Trong phòng nhỏ, theo viên cờ đen trong tay Giang Bắc Nhiên rơi xuống, Mặc Hạ hoàn toàn cứng đờ, nguyên bản hắn đã nghĩ kỹ làm thế nào để ra cờ rồi.
Nhìn tay trái Mặc Hạ run nhè nhẹ, nắm chặt nắm đấm, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Muốn tốc chiến tốc thắng ư, dấy lên chiến hỏa giữa hai quân cờ, ý tưởng không tệ nhưng... Nếu ta không muốn chiến tiếp thì một chút ‘hỏa’ cũng không xuất hiện."
Mặc Hạ hiểu ý sư huynh bèn thở dài, cúi đầu nói:
"Ta nhận thua..."
Giang Bắc Nhiên cười, ngồi thẳng người hỏi:
"Ngươi biết vì sao bố cục của ngươi không cách nào thành công sao?"
"Bởi vì... Bởi vì sư huynh đã sớm nhìn thấu ta."
Mặc Hạ cúi đầu đáp.
"Không, là vì ngươi muốn lợi dụng tâm lý khinh địch của ta, chôn bẫy rập chờ ta nhưng không biết... Ta chưa bao giờ xem thường ngươi."
Nghe xong, Mặc Hạ chậm rãi ngẩng đầu, nắm đấm được nắm chặt cũng từ từ buông ra.
"Đa tạ sư huynh."
Mặc Hạ thi lễ một cái thật sâu, sau đó bắt đầu thu thập bàn cờ.
"Gần nhất có chăm chỉ tu luyện không?"
Giang Bắc Nhiên thuận miệng hỏi.
Mặc Hạ nghe xong thì thành thật đáp:
"Hồi bẩm sư huynh, mỗi ngày đều sẽ dùng năm canh giờ để tu luyện."
"Có gặp phải bình cảnh không?"
Mặc Hạ lắc đầu đáp:
"Tu vi ta còn rất thấp kém, chưa tới lúc gặp bình cảnh."
"Đừng tự coi nhẹ mình, không ai nói tu vi thấp sẽ không gặp bình cảnh, nếu gặp phải khó xử, không cần vì sợ mất mặt mà giấu trong lòng."
"Vâng! Cẩn tuân ý chỉ của sư huynh."
Trong lúc nói chuyện, Mặc Hạ đã dọn dẹp bàn cờ sạch sẽ, hắn kích động cầm một viên cờ trắng lên.
"Xuống cờ đi."
Giang Bắc Nhiên cười gật đầu.
Giờ Dần, Mặc Hạ ôm bàn cờ anh lung đứng ở cửa phòng Giang Bắc Nhiên bái một cái, sau đó mới đóng cửa lùi về sau về phòng.
Nhưng đi chưa tới hai bước, Mặc Hạ lại cảm thấy mình bị nhìn bởi một ánh mắt kinh khủng.
Sở dĩ nói là lại, tự nhiên vì đây không phải lần đầu hắn cảm nhận được ánh mắt đó. Mặc Hạ đã gặp nhiều lần, hắn từng nghĩ sẽ nói với sư huynh nhưng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà gây thêm phiền phức cho đối phương. Dù sao người kia chỉ quan sát chứ không có ý làm gì hắn.
Đến tột cùng là ai vậy...
Mặc Hạ tự nhận mình là người khiêm tốn, chưa bao giờ đắc tội qua bất luận sư huynh đệ nào, ngày xưa không oán ngày nay không thù, là ai theo dõi hắn chứ.
Mặt khác, hắn cũng không biết đây có phải là ảo giác không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt kia ngày càng đáng sợ.
Đi về phía trước hai bước, Mặc Hạ bỗng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt.
Hít sâu một hơi, Mặc Hạ không để ý tới nữa, như thường ngày nhanh chóng về phòng.
Trên sườn núi, Lâm Du Nhạn nhìn Mộc Dao như con thỏ nhỏ về ổ, nàng nhịn không được cắn môi một cái, móng tay bấm thật sâu vào mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận