Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 494: Sư Huynh Tới

"Lôi Công giúp ta!"
Theo tiếng quát lớn của Ngô Thanh Sách, trên bầu trời trong nháy mắt mây đen tụ tới dày đặc.
Nhưng Tứ Đồ cũng không bị hù, dù Ngô Thanh Sách khí thế mười phần nhưng vẫn chỉ là Huyền Sư mà thôi, bọn hắn căn bản không sợ hắn!
"Giết!"
Chu Chí Nho dẫn đầu xông về phía Ngô Thanh Sách.
"Oanh!"
Theo âm thanh cuồng lôi giáng xuống, Ngô Thanh Sách và bốn người Chu Chí Nho va chạm.
"Đương! Đương! Đương!"
Âm thanh kim loại va chạm, Ngô Thanh Sách hóa thành tia chớp đột phá vòng vây bốn người.
"Thật nhanh..."
Chu Chí Nho thán phục một tiếng, phun ra một ngụm máu.
"Đại ca!"
Tam Đồ nóng nảy nhìn Chu Chí Nho mà hô.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Chu Chí Nho lắc đầu, một tay đặt lên vết thương, bắt đầu chữa trị.
Lúc này, Ngô Thanh Sách xông khỏi vòng vây bốn người bỗng ho ra một ngụm máu lớn, toàn thân xuất hiện bốn đạo vết thương sâu tới xương.
Quả nhiên muốn lấy một địch bốn chỉ là suy nghĩ hão huyền...
Chỉ mới một hiệp, Ngô Thanh Sách đã nhận ra bản thân không thể thắng nổi bốn Đại Huyền Sư đỉnh phong này.
Ta vẫn còn quá yếu a...
Ngô Thanh Sách thầm than, sau đó chậm rãi xoay người, lần nữa bày xong tư thế công kích.
Chu Chí Nho đang chữa thương cười một tiếng:
"Ta thừa nhận ngươi là Huyền Sư lợi hại nhất ta từng gặp, nhưng cả đời này của ngươi cũng chỉ có thể là Huyền Sư mà thôi."
Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống, thấp giọng quát:
"Xử lý hắn!"
Theo lệnh của Chu Chí Nho, Tứ Đồ đồng loạt xông về phía Ngô Thanh Sách, đánh ra sát chiêu mạnh nhất của mỗi người.
Ngô Thanh Sách cũng không tính ngồi chờ chết, đầu tiên hắn nói nhỏ một câu với Vạn Quân rồi nhanh chóng dùng thêm một viên Thần Tốc Hoàn nữa.
"Chết đi!"
Hai bên đồng loạt quát.
"A!” “A!"
"A!"
Trong tiếng kêu gào thê thảm, Ngô Thanh Sách và Tứ Đồ bay ra sau, cả đám xoa ngực thống khổ rên rỉ.
"Quy củ giang hồ, đơn mã độc đấu a, ai cũng đừng hòng vi phạm."
Một người mặc hắc bào ngăn giữa Ngô Thanh Sách cùng Tứ Đồ, cười nói.
Nghe được thanh âm này, trong nháy mắt Ngô Thanh Sách thả lỏng hơn, trên mặt là nụ cười xán lạn.
Dù ông trời không đứng về phía ta nhưng ta vẫn còn sư huynh a!
Tứ Đồ chịu mỗi người một chưởng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả đám đều cảnh giác nhìn chằm chằm người áo đen trước mắt.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, biểu đạt vừa rồi cả bốn đều không thấy rõ đối phương tới khi nào.
Người trước mắt này... là thần thánh phương nào! ?
Chu Chí Nho lấy lại bình tĩnh, dẫn đầu đi tới gần Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Không biết là cao nhân phương nào? Có thể..."
Chu Chí Nho nói đến một nửa, chỉ thấy người áo đen khoát tay nói:
"Ta không hứng thú nghe ngươi nói nhảm, vừa rồi ta đã nói, giang hồ có quy củ, đơn đấu, nếu một trong số các ngươi có ai đánh thắng được hắn thì có thể đi, đánh thua thì để mạng lại, có vấn đề gì không?"
Chu Chí Nho nghe xong không khỏi run lên. Giờ khắc này, hắn xác định cao nhân thần bí trước mặt đứng về phe Ngô Thanh Sách.
Mà Ngô Thanh Sách cũng thế, sư huynh nói vậy chứng tỏ đang muốn phạt hắn.
Oan uổng a...
Ngô Thanh Sách cho là, nếu Mộc Cửu Nhật có thể làm theo kế hoạch của mình, hai người họ tuyệt đối có cơ hội đoàn diệt Đinh Thạch Ngũ Đồ, ai biết thời khắc mấu Mộc Cửu Nhật lại như xe bị tuột xích.
Ai... Lúc đầu rõ ràng có thể tranh công với sư huynh. Lần này thì hay rồi, chắc chắn sẽ bị ăn mắng.
Giờ khắc này, oán khí của Ngô Thanh Sách với Mộc Cửu Nhật còn lớn hơn so với vừa rồi.
Giang Bắc Nhiên làm ra thủ thế cho Chu Chí Nho lui lại rồi mở miệng:
"Hai bên nghỉ ngơi nửa canh giờ, không muốn thì có thể tới luyện tập với ta.” Đám Chu Chí Nho còn có thể nói gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, thầm cầu nguyện vị cao nhân này sẽ tuân thủ hứa hẹn, thắng rồi thì thả họ đi.
Ngô Thanh Sách đắc ý lấy một bình Bạch Hổ Cao ra, bôi lên vết thương.
Quả nhiên sư huynh vẫn chiếu cố ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận