Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 513: Thất Vọng

Cảm nhận được thái độ của người bịt mặt, Mạnh Tư Bội đành phải ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất tiếp tục chữa thương.
Trong lúc chữa thương, Mạnh Tư Bội không ngừng dùng ánh mắt liếc trộm người bịt mặt, muốn xem thử đến cùng đối phương là người phương nào.
"Ngươi một mình tiến vào chướng khí sao?"
Nghe người bịt mặt đột nhiên hỏi, Mạnh Tư Bội gật đầu đáp:
"Đúng thế."
"Thịnh quốc các ngươi có hết thảy bao nhiêu người tiến vào chướng khí?"
Thịnh quốc các ngươi...
Nghe bốn chữ này, Mạnh Tư Bội càng cảm thấy khó hiểu, nếu vị cao nhân này là người của kẻ địch thì tại sao lại cứu nàng? Nếu chỉ vì đánh vào nội bộ bọn họ... thì không cần ra tay ác với đồng tộc như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Bội nhịn không được quay đầu nhìn thi thể tráng hán dị tộc.
"Trả lời vấn đề bản vương vừa hỏi."
Giang Bắc Nhiên không nhịn được thúc giục.
"Cái này... thật sự ta cũng không rõ."
Mạnh Tư Bội lấy lại tinh thần rồi đáp.
"Xem ra ngươi cũng không phải nhân vật gì trọng yếu nha, là bản vương nhìn lầm."
Mạnh Tư Bội nghe xong lập tức tức giận, nàng đường đường là phó tông chủ Tứ Phương tông lại bị nói như thế? Cơ mà Mạnh Tư Bội lại cảm thấy có vẻ đối phương đang dùng phép khích tướng, cho nên cố gắng nhịn xuống không nói lại.
Cơ mà nàng ngày càng hiếu kỳ với thân phận của đối phương.
Giang Bắc Nhiên thở dài, nhìn Mạnh Tư Bội hỏi:
"Ngươi có muốn chướng khí biến mất không?"
Mạnh Tư Bội nghe xong thì nhẹ gật đầu.
Giang Bắc Nhiên nói xong, vừa tính đi tới thì ba lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Đi về phía tây nam.
Ban thưởng: Thiên Tường u công (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Đi về phía đông bắc.
ban thưởng: Xích vân chân kinh (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Để Mạnh Tư Bội dẫn đường.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc thích cơ bản ngẫu nhiên.
Nhìn ba lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên có thể xác định hệ thống kêu mình đi về phía đông nam là để gặp Mạnh Tư Bội.
Công cụ hình người này rất có lợi ư? Lại khiến hệ thống coi trọng như vậy.
Giang Bắc Nhiên có chút hiếu kỳ đánh giá Mạnh Tư Bội rồi mở miệng nói:
"Ngươi dẫn đường đi."
"Ta?"
Mạnh Tư Bội chỉ chỉ mình, có chút khó hiểu.
Nàng vốn tưởng người bịt mặt sẽ bảo, đi theo bản vương. Sau bây giờ lại để nàng dẫn đường?
Bất quá trước khi biết rõ thân phận và tu vi đối phương, Mạnh Tư Bội vẫn lựa chọn phục tùng.
"Chỉ là ta cũng không xác định, đến tột cùng nên đi hướng nào. Nếu đi nhầm, xin tiền bối chớ trách."
"Không sao, ngươi yên tâm, cứ mạnh dạn mà đi là được. Trông ngươi là người có phúc tướng, nhất định có thể thoát khỏi đây.” Phúc tướng?
Mạnh Tư Bội nhịn không được dùng tay phải sờ sờ mặt mình, vì người bình thường hay nói mặt tròn trịa là người phúc tướng, nhưng mặt nàng đâu có tròn.
Xác định cằm của mình vẫn nhọn, Mạnh Tư Bội dựa theo trực giác chọn đại một hướng đi về phía trước.
Trên đường đi, Mạnh Tư Bội nhịn không được hỏi:
"Tiền bối, ngươi hẳn không phải người Thịnh quốc chúng ta a? Sao lại nói được ngôn ngữ của chúng ta?” "Chỉ là học thêm một ngôn ngữ mà thôi, khó bao nhiêu cho được?"
Giang Bắc Nhiên khinh thường nói.
Quả nhiên cũng là dị tộc...
Vì nghĩ bản thân đoán được chân tướng, Mạnh Tư Bội hỏi tiếp:
"Tiền bối, sao ngươi giúp ta?"
"Không phải đã nói rồi sao, ta thấy ngươi là người có phúc, giúp ngươi cũng chẳng tệ."
Dù rất không tin lý do này nhưng Mạnh Tư Bội vẫn chỉ có thể nửa tin nửa ngờ đi tiếp.
"Đang!"
"Đang!"
"Oanh!"
Đi được không bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Giang Bắc Nhiên cảm nhận khí tức phía trước rồi cười lớn vỗ vai Mạnh Tư Bội.
"Ha ha ha, bản vương đã nói mà, ngươi là người có phúc, quả nhiên không sai."
"Cầm lấy."
Sau khi xác định đó là hai Huyền Hoàng thì Giang Bắc Nhiên ném một cái bình ngọc cho Mạnh Tư Bội.
Mạnh Tư Bội nhận lấy, kỳ quái hỏi:
"Đây là vật gì?"
"Trong chướng khí, ngươi sẽ hấp thu linh khí rất quá chậm, trong bình có ba viên Tử Tiêu Đan, khi nào huyền khí khô kiệt thì ngươi dùng một viên, sẽ giúp ngươi khôi phục chiến lực."
Tử Tiêu Đan? Ba viên! ?
Mạnh Tư Bội kinh ngạc trừng mắt nhìn bình ngọc, không khỏi sửng sốt.
Tử Tiêu Đan là đan dược thất phẩm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể nói là loại đan dược bổ sung huyền khí vô cùng hiệu quả.
Mạnh Tư Bội là Huyền Hoàng cao quý, cũng từng tìm kiếm bảo dược như Tử Tiêu Đan, nhưng nàng tìm khắp toàn bộ Lan Châu vẫn chẳng có lấy một viên.
Nguyên nhân rất đơn giản, Luyện Đan sư tốt nhất Lan Châu đã là người của Tứ Phương tông họ. Nhưng hắn cũng chẳng thể luyện chế ra Tử Tiêu Đan thì còn tìm ở đâu được nữa.
Nhưng người bịt mặt vậy mà tiện tay là lấy ra được ba viên, tùy ý đưa cho nàng dùng như mứt quả vậy.
Dị tộc này... cường đại thế sao?
Sau khi kinh ngạc, Mạnh Tư Bội trả bình ngọc cho Giang Bắc Nhiên:
"Tiền bối đưa lễ vật quá quý giá, ta nhận thì ngại lắm."
"Ai tặng cho ngươi? Cho ngươi dùng là sợ chốc nữa ngươi chết sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của bản vương."
Mạnh Tư Bội cảm thấy khóe miệng mình cơ quắp, hít sâu một hơi rồi hỏi:
"Kế hoạch ư?"
"Không sai, bây giờ ngươi tác hai Huyền Hoàng kia ra, bản vương có chuyện phải làm."
Mạnh Tư Bội nghe xong không khỏi sửng sốt nửa ngày.
Vị cao nhân này hẳn là có thù với đồng tộc? Bằng không sao lại làm thế?
"Sao tiền bối không tự mình ra tay?"
Mạnh Tư Bội hỏi.
"Ai..."
Giang Bắc Nhiên thở dài:
"Ngươi nhất định phải khiến bản vương nhìn ngươi bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận