Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 515: Bắt Đầu

Đoán chừng hắn sợ một khi ra chiêu sẽ bại lộ thân phận của mình, đến lúc đó, tội danh thông đồng với địch cũng không nhỏ.
A ! nguyên lai đây là nguyên nhân hắn cứu ta.
Trong nháy mắt, Mạnh Tư Bội cảm thấy mình cơ trí vô cùng.
"Được rồi, đứng lên đi."
Trong lúc Mạnh Tư Bội đang thầm tự bội phục mình cơ trí thì thanh âm của Giang Bắc Nhiên lần nữa vang lên từ phía sau.
Mạnh Tư Bội đứng lên, bái Giang Bắc Nhiên một cái:
"Đa tạ tiền bối."
"Đừng cám ơn, chính sự quan trọng, nhanh đi đi, Huyền Hoàng kia sắp bị đánh chết rồi."
"Vâng!"
Lúc này Mạnh Tư Bội mới lo lắng vận khởi huyền khí.
"Oanh!"
Huyền khí màu đỏ rực phóng lên tận trời, hóa thành cửu vĩ hồ bay bay sau lưng Mạnh Tư Bội.
"Quả nhiên đã khôi phục."
Mạnh Tư Bội nắm chặt tay, huy động hỏa diễm hóa thành cánh bay lên trời.
“Dù Quan Thập An đã khiến ta có cảm giác này, nhưng thấy đứa ngốc này, rốt cục ta mới xác định được, có thiên phú tu luyện chưa chắc là người thông minh a...”
Thầm mắng xong, Giang Bắc Nhiên nhịn không được ngước đầu lên nói:
"Không thể đưa tới cho ta một nữ nhân có trí thông minh bình thường được à!”
Chửi xong, Giang Bắc Nhiên bỗng hiểu vì sao hệ thống lại đưa đứa ngốc này tới bên hắn. Căn bản là dễ dụ a!
Giữa không trung, giáo chủ Thịnh Thanh Tùy Mặc Vũ giáo cố nén cảm giác ngực như sắp nổ tung, tiếp tục chiến đấu với nữ dị tộc trước mặt, cơ mà chỉ như nỏ mạnh hết đà.
"Nếu không phải chướng khí đáng chết... Gia gia ta sao lại thua ngươi, khục! Khục!"
Thịnh Thanh Tùy che ngực, tay phải huy động Long Lân Đao lần nữa công kích nữ tu dị tộc.
"Hì hì hì hì..."
Nữ tu dị tộc thấy Thịnh Thanh Tùy sắp không chịu đựng được nữa thì cười một cách quỷ dị, vung nhuyễn tiên trong tay ra, như độc xà tấn công chỗ yếu hại của Thịnh Thanh Tùy.
Mạng ta chẳng lẽ chỉ tới đây thôi!
Vào lúc Thịnh Thanh Tùy lâm vào tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai hắn, đốt lên hy vọng sống sót.
"Là Mạnh giáo chủ sao! ? Lão phu ở đây! Mau tới giúp ta một chút!"
Nữ tu dị tộc cũng nghe tiếng, đang muốn đi tìm thì mặt bị đá trúng.
"Ầm!"
Nữ tu dị tộc không kịp chuẩn bị đã trúng chiêu của Mạnh Tư Bội, trực tiếp văng xuống đất.
"Quả nhiên là Mạnh giáo chủ!"
Thịnh Thanh Tùy kích động hô một tiếng:
"Lần này đều nhờ có ngươi, lão phu thiếu ngươi một ơn huệ lớn bằng trời."
"Cảm tạ thì đợi lát nữa tính.”
Mạnh Tư Bội nói xong thì đưa một viên linh dược cho Thịnh Thanh Tùy:
"Ăn vào đi, có thể giải độc chướng."
"Đa tạ!"
Thịnh Thanh Tùy cũng không khách khí, trực tiếp nuốt linh dược xuống.
"Linh dược thật lợi hại!"
Chỉ trong chớp mắt, Thịnh Thanh Tùy cảm giác được đau đớn nơi lồng ngực được hóa giải rất nhiều, cảm giác cứng ngắc ở tứ chi cũng dần biến mất.
"Nếu Thịnh giáo chủ đã được giải độc, trước hết chúng ta hãy liên thủ giải quyết dị tộc kia đi."
"Được!"
Thịnh Thanh Tùy tuy trúng độc nhưng vẫn chiến đấu được với dị tộc, chứng tỏ thực lực dị tộc không bằng hắn, nói đúng hơn là kém xa nhiều.
Bây giờ Thịnh Thanh Tùy khôi phục trạng thái toàn thịnh, còn có Mạnh Tư Bội liên thủ, tự nhiên có thể nhẹ nhàng giải quyết nữ tu dị tộc kia.
Nữ tu hô dị ngữ rồi chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.
Thịnh Thanh Tùy yên lòng, chắp tay với Mạnh Tư Bội:
"Lần này thực sự nhờ Mạnh giáo chủ tương trợ, bằng không hôm nay chỉ sợ mạng của lão phu sẽ bỏ lại nơi đây."
"Thịnh giáo chủ nói quá lời, coi như không có ta trợ giúp, Thịnh giáo chủ vẫn có thể thắng thôi."
"Ha ha ha, ngươi không cần lấy lòng lão phu, vừa rồi nếu người đến chậm một bước, chỉ sợ lão phu đã chẳng thể đứng đây nói chuyện với ngươi rồi.”
"Thịnh giáo chủ, ngươi..."
Mạnh Tư Bội vừa nói được một nửa thì Giang Bắc Nhiên đã truyền âm tới.
"Mặc kệ hắn! Hiện tại là thời điểm hàn huyên sao? Ngươi rảnh quá nhỉ?”
Mạnh Tư Bội nghiến răng, thầm nghĩ, hắn cứu mạng ta, hắn cứu mạng ta, hắn cứu mạng ta..."
Phát tiết xong, Mạnh Tư Bội nói với Thịnh Thanh Tùy:
"Thịnh giáo chủ, bây giờ trong chướng khí vẫn còn rất nhiều người giống chúng ta, đều lâm vào khổ chiến. Lời khách sáo đợi ra ngoài rồi nói sau, ta phát hiện phía đông tựa hồ có tiếng đánh nhau, phiền ngài tới xem một chút, ta chuẩn bị đi về phía tây."
"Được!"
Thịnh Thanh Tùy hét lớn một tiếng:
"Mạnh giáo chủ hiệp can nghĩa đảm, ta bội phục! Vậy ta đi về phía đông cứu người, chúng ta gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!"
Mạnh Tư Bội chắp tay nói.
Thịnh Thanh Tùy dùng sức gật đầu với Mạnh Tư Bội rồi bay tới phía đông.
Thấy thế, Mạnh Tư Bội mới thở phào nhẹ nhõm, dù không tính là công lao gì quá lớn, nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương, dù sao bình thường nàng làm việc luôn quang minh lỗi lạc.
"Đứng bên ngoài vòng tròn hộ pháp cho bản vương.”
Trong lúc Mạnh Tư Bội chuẩn bị quay người tìm cao nhân thì nghe được thanh âm khàn khàn của hắn.
Vòng tròn?
Mạnh Tư Bội cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt đất bỗng có một đường kẻ chẳng biết được kẻ tự khi nào.
Giang Bắc Nhiên đứng ở giữa vòng tròn, mở miệng nói:
"Hiện tại ta sẽ bắt đầu phá trận, lát nữa hẳn sẽ có nhiều thủ trận nhân tới, nếu là Huyền Hoàng, ngươi nghĩ cách tiêu diệt hắn, nếu là Huyền Tông, ngươi nghĩ cách kéo dài thời gian cho ta.”
Mạnh Tư Bội vốn tưởng cao nhân sẽ nói, nếu gặp Huyền Tông thì tranh thủ thời gian chạy, ai ngờ lại muốn nàng kéo dài thời gian.
"Huyền Tông thì ta kéo chân hắn kiểu gì.....”
"Kéo không nổi thì lấy mạng kéo, bản vương đang cứu mạng của mọi người, ngươi hiểu không?"
Nghe cao nhân nghiêm túc nói, Mạnh Tư Bội cũng lập tức nghiêm mặt:
"Vâng! Xin yên tâm, trước khi ta chết, tuyệt đối không để ai tới quấy rầy tiền bối ngài."
"Vậy còn tạm được."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu.
Chờ Mạnh Tư Bội chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, Giang Bắc Nhiên hoạt động tay chân một chút rồi lấy một cái la bàn ra, mỉm cười:
"Để ta xem tiểu tử ngươi có thể chơi được tới đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận