Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 530: Họp Bàn (2)

Ân Giang Hồng ý vị thâm trường kéo dài:
"Xem ra vi sư muốn lần nữa dạy dỗ, khiến ngươi đừng có mãi không biết trời cao đất rộng mà nói ra những lời này.” "Ha ha ha."
Quý Thanh Lâm cười vài tiếng:
"Sư phụ muốn chỉ điểm đồ nhi, đồ nhi tự nhiên cầu còn không được. Mấy năm này ta đều ngóng trông một ngày này."
Mắt thấy hai người lại dấy lên mùi thuốc nổ, Vạn An Thanh ho nhẹ một tiếng:
"Hay là trước hết nói chuyện chính sự đi. Nếu hiện tại Lương quốc đã lui, vậy chúng ta tập trung giải quyết chuyện chướng khí lần này đã, lão đạo nói trước..."
"Lão đạo không giỏi trận pháp, cho nên lúc tiến vào trong chướng khí, muốn tìm khí của cường giả. Ai ngờ chướng khí này khó xơi hơn lão đạo tưởng. Không chỉ có thể ngăn cản thần thức của ta, còn có thể khiến lão đạo mất phương hướng. Nhắc tới cũng có chút chán, mãi đến khi chướng khí này tán đi, lão đạo vẫn không tìm ra người bày trận mà Ân giáo chủ nhắc tới, cũng chẳng gặp cường giả dị tộc kia.” Nằm thắng là đây a...
Giang Bắc Nhiên vốn tương Vạn An Thanh nhất là cường giả nhiều tuổi nhất Thịnh quốc, các phương diện kỹ nghệ hẳn đều giỏi. Bây giờ xem ra, dù là cường giả chí tôn, không am hiểu các loại huyền học chi thuật cũng rất bình thường.
Nghe Vạn An Thanh nói xong, Ân Giang Hồng lên tiếng:
"Bản tôn dẫn Bắc Nhiên tiến vào chướng khí không lâu thì bị người bày trận kia tập kích, bây giờ nghĩ đến..."
Ân Giang Hồng nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Có phải lúc ấy ngươi đã tìm ra được cách phá trận nên mới dẫn người bày trận kia tới không?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Trận pháp kia ẩn tàng vô cùng tốt, trẫm không hề phát hiện bất kỳ dấu vết gì. Về phần người bày trận tìm tới chúng ta... Chỉ sợ là vì cách chúng ta tìm tòi giống như đang tìm cách phá trận, nên mới khiến người bày trận để mắt tới, muốn chấm dứt hậu hoạn."
Sau đó đó thì Ân Giang Hồng cũng biết, khi hắn dẫn theo Mạnh Tư Bội tìm kiếm trận nhãn khắp nơi, Ân Giang Hồng một mực triền đấu với người bày trận.
Về phần người bày trận kia vì sao chưa ăn lục cổ trùng vào lúc đó, hẳn là vì phản phệ quá mạnh. Coi như giải quyết được Ân Giang Hồng, chỉ sợ chính hắn cũng suy yếu đi, đến mức không duy trì được đại trận.
"Trong lúc chiến đấu với người bày trận, bản tôn đột nhiên cảm thấy sắc mặt người bày trận kia cứng đờ. Ngay sau đó chướng khí mỏng đi rất nhiều, bản tôn lập tức nghĩ đến có người tài ba bắt đầu phá trận. Bất quá người bày trận kia dường như cũng không rất gấp, không có ý muốn rời khỏi, lại cùng bản tôn đại chiến trăm hiệp."
"Nhưng vào lúc huyền khí của bản sắp hao hết thì sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên thập phần khẩn trương, chạy như điên về hướng Đông Nam. Bản tôn dựa vào một kiện pháp bảo truy tung mới tìm ra kết giới…” Tiếp đó Ân Giang Hồng kể về chuyện trong kết giới. Nghe xong, Quan Thập An có chút kinh ngạc:
"Quái vật kia chỉ cần ba chiêu đã chế ngự ngươi, lại bị người bịt mặt một chiêu chế ngự?"
Lúc nói chuyện, Quan Thập An nhấn mạnh hai chữ "ba chiêu", khiến Quý Thanh Lâm cười ha ha.
"Ngươi ở bên ngoài xem trò vui còn cười được.” Ân Giang Hồng khinh thường cười nói.
"Ai xem kịch!"
Quan Thập An vỗ một chưởng trên bàn:
"Nếu không phải bản tọa chủ trì đại cục, từ khi ngươi vào chướng khí thì chắc đã xảy ra ác chiến rồi.” "Nói tới nói lui, lần này chướng khí bị tản ra, bản tôn xuất lực hơn nhiều so với các ngươi. Các ngươi có gì đáng cười? Hiện tại các ngươi hẳn nên quỳ trên mặt đất dập đầu hai cái với bản tọa mới đúng.” "Ta nhổ vào!"
Quan Thập An gắt gỏng:
"Nếu để lão phu vào trong chướng khí, khẳng định giải quyết càng tốt hơn ngươi nhiều."
"Ừm ân, ngoài miệng thì ai chả nói được? Tiểu tôn tử kia của ta còn nói có thể tiểu thủng trời kìa, không lợi hại hơn Quan Thập An ai sao?” "Hắc!"
Quan Thập An bị chiếm tiện nghi thì vỗ bàn đứng dậy, bấy giờ liền nghe Vạn An Thanh nói:
"Quan tông chủ, hay là trước hết cứ nghe Ân giáo chủ nói tiếp đi."
Quan Thập An cũng biết chính sự quan trọng, đành phải ngồi lại vị trí của mình:
"Lần này bản tọa nể mặt Vạn tông chủ, không tính toán với ngươi."
Ân Giang Hồng cũng lười để ý, tiếp tục nói:
"Chuyện cao nhân che mặt các ngươi cũng nghe Mạnh phó tông chủ miêu tả kỹ càng rồi. Từ đủ loại biểu hiện của hắn, hẳn đã đi theo những dị tộc này đến Thịnh quốc. Chỉ là mục đích cùng bọn họ hoàn toàn khác biệt. Nói đến đây...” Ân Giang Hồng nhìn về phía Quan Thập An:
"Lúc quét dọn chiến trường, các ngươi có bắt được người sống không?"
"Hả... Bản tọa đang chuẩn bị nói."
Quan Thập An thở dài:
"Mấy dị tộc này đều không muốn mạng, chạy thoát thì thôi, chỉ cần bị bắt được sẽ nuốt thuốc độc, cứu thì không cứu được rồi đó. Mặt khác, dị tộc trong chướng khí có vài người trước khi chết đã nói, chúng ta sẽ còn trở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận