Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 532: Tu Sinh Dưỡng Tức (1)

"Huyền Hoàng hy sinh có tổng cộng chín người, trong đó Lan Châu năm người, Phong Châu bốn người. Huyền Vương 32 người, Lan Châu mười bốn người, Phong Châu 18 người. Huyền Linh vẫn chưa có thống kê cụ thể, nhưng trước mắt đoán chừng không ít hơn trăm người."
Nghe Hồng Nhã Tuyền báo cáo xong, mấy vị đại lão đều cau mày.
Phải biết, Huyền Hoàng là cường giả có thể trở thành tông chủ một phương, hi sinh chín người, đây là tổn thất lớn với Thịnh quốc.
Huyền Vương và Huyền Linh cũng trụ cột vững vàng trong các đại tông môn cùng ma giáo. Bây giờ hy sinh một lần hết hơn trăm người, thực khiến người ta đau lòng.
Càng khiến các đại lão khó chịu hơn là chướng khí này thật sự tai bay vạ gió. Đến bây giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, đến từ chỗ nào. Tựa như một trận thiên tai mà ngay cả người tu luyện cũng đỡ không nổi, quét sạch toàn bộ Thịnh quốc.
Mặt khác, điều khiến bốn cự đầu nhức đầu là những dị tộc kia đến cùng có ngóc đầu lại không. Từ miêu tả của Ân Giang Hồng mà xem, những thực lực thủ lĩnh của người xâm nhập cực kỳ cường hãn. Nếu không phải nhờ có vị cao nhân che mặt kia tương trợ, chắc có khả năng họ đã toàn quân bị diệt trong chướng khí.
Mà họ lại không biết đến tột cùng cao nhân che mặt kia có lập trường gì. Lần này người ta giúp đỡ Thịnh quốc, vạn nhất lần sau là hắn dẫn đầu tiến công Thịnh quốc thì sao? Đến lúc đó bọn hắn còn có thể trụ vững chăng?
Trầm mặc một hồi lâu, Ân Giang Hồng mở miệng nói trước:
"Tóm lại, chuyện Lương quốc từ từ tính. Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên lấy việc tu sinh dưỡng tức làm chủ."
"Nếu việc này đã xong, bản tọa trở về tiếp tục bế quan đây, sau này gặp lại."
Quan Thập An nói xong thì chắp tay với đám người một cái, trực tiếp rời đi.
Đối với dạng cáo từ đột ngột này của Quan Thập An mà nói, này đều khiến mọi người kinh ngạc, họ đều nghĩ, với tình huống trước mắt mà nói, chỉ tu sinh dưỡng tức thôi khẳng định không đủ, chỉ có trở nên càng mạnh mẽ hơn mới có thể giữ vững Thịnh quốc.
"Nhã Tuyền, ngươi cũng lui xuống trước đi."
"Vâng."
Hồng Nhã Tuyền cung kính thi lễ với mọi người một cái, cố nén xúc động muốn nhìn Giang Bắc Nhiên một chút rồi rời khỏi đại trướng.
Lúc này, Quý Thanh Lâm mới đứng lên:
"Nếu không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn, trước hết cứ vậy đi. Riêng ta, ta thưởng thức Quan tông chủ, rèn sắt cần tự thân, cùng cầu nguyện những người dị tộc kia không đến còn chẳng bằng tự khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn."
"Chỉ là Huyền Hoàng mà thôi, khẩu khí cũng không nhỏ."
Ân Giang Hồng cười nói.
"Không dối gạt sư phụ, đồ nhi thích nhất những người cảm thấy ta chỉ là Huyền Hoàng mà khinh suất. Nhất là sau khi so chiêu, vẻ khiếp sợ kia của họ luôn khiến ta muốn ngừng mà không được."
"Khục."
Vạn An Thanh ho nhẹ một tiếng:
"Hai vị, đã quyết định muốn tu sinh dưỡng tức, vậy hai châu chúng ta hẳn nên chung sức hợp tác mới đúng."
Ân Giang Hồng không nhìn Quý Thanh Lâm nữa, hắn nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, bây giờ có thể nói là thời khắc sinh tử tồn vong của Thịnh quốc, ngươi không nói một hai câu?"
"Có các vị tiền bối ở đây chủ trì đại cục, trẫm vẫn nên..."
"Bớt nói lời vô ích đi, ngươi nghĩ gì thì nói ngay đi."
"Đúng vậy a."
Quý Thanh Lâm cũng nhẹ gật đầu:
"Ta rất chờ mong cao kiến của hoàng thượng ngài, ngươi không định sẽ làm vật biểu tượng chứ?” "Nếu hai vị tiền bối hỏi vậy, trẫm chỉ đành đàm luận chút ý kiến thiển cận của mình."
Giang Bắc Nhiên hơi suy nghĩ rồi nói tiếp:
"Trẫm cho là chướng khí cũng được, dị tộc cũng tốt. Họ sẽ không bỗng dưng xuất hiện. Nếu các vị tiền bối nguyện ý, có thể tụ họp một ít cường giả dò xét trong phạm vi phát hiện chướng khí xem sao, thử coi có thấy được cửa vào nào đó chẳng."
"Ngươi cảm thấy... Sẽ là dạng cửa vào gì?"
"Có thể là một loại trận pháp nào đó."
"Nói rất có lý."
Ân Giang Hồng mỉm cười gật đầu với Giang Bắc Nhiên.
Con mẹ nó ! Có phải ta lại lọt hố không?
Đã nói tới trận pháp, Giang Bắc Nhiên cảm thấy Ân Giang Hồng chắc chắn không bỏ qua cho hắn. Bên ngoài thì là giúp đỡ nhưng thật chất lại phải vác thân đi làm việc cho người.
Bất quá, Giang Bắc Nhiên cũng không thể không công nhận, thế cục hôm nay thật sự giống như Ân Giang Hồng nói. Nếu không cẩn thận xử lý, rất có thể Thịnh quốc phải đối mặt với tai họa ngập đầu, hắn muốn tiếp tục an tâm phát triển mà nói, vẫn nên giúp đỡ Thịnh quốc thì hơn.
Ra thêm chút sức... thì ra thêm chút sức thôi.
"Còn gì nữa không?"
Ân Giang Hồng tiếp tục hỏi.
"Theo cái nhìn của trẫm, dù bây giờ tu sinh dưỡng tức rất trọng yếu với Thịnh quốc, nhưng càng quan trọng hơn là chuẩn bị chiến đấu. Tất cả châu quận đều phải tiến vào trạng thái chiến tranh, chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt. Kể từ đó, dù chướng khí có xuất hiện nữa thì chúng ta cũng không bối rối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận