Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 537: Điểm Ngũ Hành

Tựa như toán học là cơ sở của khoa học vậy, mà Ngũ Hành là cơ sở của huyền học.
Rộng hơn nữa là Trung y, phong thuỷ, mệnh lý, tướng thuật và xem bói các loại.
Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Mà chính nhất trong đây là Âm Dương, Ngũ Hành là Âm Dương hóa thành vạn vật, năm loại hình cơ bản nhất.
Trong đó, kim đại biểu cho tích tụ, mộc đại biểu cho sinh trưởng, nước đại biểu cho thẩm thấu, lửa đại biểu phá hủy, đất đại biểu cho dung hợp.
Huyền học dùng Ngũ Hành giải thích vạn vật trên thế gian, tương sinh tương khắc.
Cũng vì Ngũ Hành có nhiều phương diện như vậy nên mới khiến Giang Bắc Nhiên kinh hỉ. Đây chính là căn nguyên của mọi thứ, sẽ mang tới ích lợi lớn không cách nào tưởng tượng trong tương lai.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang vạn phần kinh hỉ, Ân Giang Hồng cười to:
"Ha ha ha, tiểu súc sinh kia nói chỉ là nói thôi nói, vậy ngươi có đáp ứng với hắn không?"
"Lúc đầu đáp ứng, nhưng sau đó hắn đột nhiên không muốn nữa."
"Ồ? Vì sao?"
Ân Giang Hồng hoàn toàn không so đo với chuyện Giang Bắc Nhiên đồng ý, cười hỏi tiếp.
"Trẫm cho ra điều kiện, chỉ cần hắn kể cho trẫm chuyện từng phát sinh giữa hắn và Ân giáo chủ, trẫm sẽ đồng ý liên thủ cùng hắn, nhưng hắn không nói."
"Ha ha ha, ngươi cảm thấy rất hứng thú với chuyện ấy?"
"Đương nhiên."
Giang Bắc Nhiên ngay thẳng gật đầu.
"Ai, sư môn bất hạnh, về sau có cơ hội sẽ nói cho ngươi chuyện này."
Ân Giang Hồng đánh trống lảng, khoát khoát tay đổi đề tài:
"Lúc hắn nói chuyện với ngươi, câu đầu tiên không phải ta đã biết được bí mật của ngươi chứ?"
Giang Bắc Nhiên sững sờ, hỏi:
"Sao Ân giáo chủ biết?"
"Đó là thói quen từ lâu của hắn, gặp mặt ai cũng lừa trước như vậy, ngươi đừng để ý đến hắn là được."
Kỳ thật ban đầu Giang Bắc Nhiên cũng thế thế, hệ thống không phát động chứng tỏ vẫn an toàn. Cơ mà Giang Bắc Nhiên cảm thấy không chỉ là lừa dối đơn giản, dù sao... trông đối phương như biết gì đó thật.....
"Chính là chỗ này."
Đáp xuống làng chài lúc trước, Ân Giang Hồng bỏ Giang Bắc Nhiên ra rồi nói.
Sau khi đứng vững, Giang Bắc Nhiên lấy một cái la bàn ra, dò xét một phen rồi gật đầu:
"Ừm, nơi này từng có trận pháp được phát động, còn sót lại khí tức, cũng rõ ràng hơn so với các địa phương khác."
"Ầy, trận pháp thật sự là một môn đáng học a, đáng tiếc lại quá khó học."
Thông qua lần tai họa chướng khí này, Ân Giang Hồng xem như đã thấy được sự cường đại của trận pháp. Trước kia hắn cùng lắm chỉ cảm thấy trận pháp là một loại thủ đoạn phụ trợ không tệ, nhưng rất khó để chi phối cuộc chiến. Bây giờ xem ra, chỉ là những trận pháp sư hắn từng gặp yếu quá mà thôi.
Không để ý Ân Giang Hồng đang cảm khái, Giang Bắc Nhiên cầm la bàn dạo qua một vòng làng chài, phân tích đại trận cần huyết tinh tế tự này.
Nhưng vào lúc tới phòng nhỏ có kết giới bản tâm, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Giang Bắc Nhiên nhìn quỷ hồn thanh niên mà hỏi.
Nghe Giang Bắc Nhiên gọi mình, thanh niên cũng ngơ ngác, sửng sốt nửa ngày mới hỏi:
"Ngài... Ngài là ân nhân?"
"Trừ ta còn ai có thể nói chuyện với ngươi sao?"
"Không có, không có, chỉ là trước đó ngài che mặt, ta nhất thời không nhận ra."
Thanh niên nói xong cũng mãnh liệt dập đầu lạy ba cái rồi nói:
"Hôm qua còn chưa kịp tạ ơn thì ngài đã đi. Tiểu nhân tạ ơn ngài đã giúp người trong thôn chúng ta báo thù, ta thay mọi người tạ ơn đại ân đại đức của ngài."
Nghe thanh niên thành khẩn cảm tạ, Giang Bắc Nhiên vốn tưởng đối phương không tiêu tán vì chấp niệm tạ ơn quá sau, nhưng sau khi thanh niên dập đầu, hắn vẫn không biến mất.
"Ngươi còn tâm nguyện gì chưa dứt sao?"
Giang Bắc Nhiên kỳ quái hỏi.
Lần này có thể tìm được người bày kết giới bản tâm, thanh niên đã hỗ trợ rất nhiều, cho nên nếu đối phương còn tâm nguyện chưa dứt, Giang Bắc Nhiên khẳng định sẽ nghĩ cách giúp hắn thực hiện.
"Ta... Ta không có nguyện vọng gì cả."
Thanh niên lắc đầu.
"Vậy vì sao ngươi còn ở lại nhân gian?"
Dù Giang Bắc Nhiên không biết có âm mưu gì không, nhưng lấy dân chúng nhận biết tới nói, chết khẳng định là muốn đi Âm Tào Địa Phủ.
"Ta... Ta không dám đối mặt với người trong thôn, lại không dám đối mặt với nương tử của ta."
"Vì sao? Không phải đã báo thù vì bọn hắn rồi?"
"Ban đầu là ta cứu tai họa kia về thôn, có thể nói, là ta hại chết mọi người, cho nên..."
"Khi đó ngươi cũng không biết tương lai sẽ biến thành dạng này a."
"Nhưng ta vẫn không thể tha thứ cho chính mình... Nếu lúc trước ta không cứu hắn, thôn trưởng, Thúy Béo, Năm Chốt, Đại Phát... cùng nương tử đều sẽ không chết, ta... Ô ô ô."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thở dài, hắn hiểu, nút thắt này chỉ có chính thanh niên mới giải được, người bên ngoài có thuyết phục nhiều tới đâu cũng vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận