Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 539: Giác Quan Của Nữ Nhân (2)

Lục Dận Long đột nhiên nhìn về phía Chư Kỳ Dật hỏi.
Chư Kỳ Dật lập tức ôm quyền hồi bẩm:
"Bẩm tông chủ, hoàng thượng đã ra ngoài từ sớm, ta thăm dò được, dường như sáng sớm hắn đã đi theo Ân Giang Hồng ma đầu ra ngoài."
"Lại là Ân Giang Hồng? Sao gần đây tiểu tử này gần gũi hắn vậy. Thôi, nếu hắn không có đây, vậy chúng ta nói về chúng ta trước đi."
Trong lúc đám cao tầng và trung tầng khó chịu và buồn cười vì “đệ tử hoàng thượng” thì biểu cảm Vu Mạn Văn cứng đờ.
Hắn cũng ở đây?
Trong lúc nhất thời, Vu Mạn Văn bỗng nhớ tới xúc cảm lạnh lẽo cùng ..... cảm giác yên tâm không gì sánh được kia.
Ngay sau đó, nàng lại nghĩ tới ánh mắt tránh né của Trương Hạc Khanh ban nãy, cũng liên tưởng đến thân phận đường chủ Lam Tâm đường của đối phương.
Không sai... Hộ Tâm Đan tất nhiên là hắn lấy từ chỗ Bắc Nhiên rồi.
Trong nháy mắt, Vu Mạn Văn gần như nắm chắc người chữa trị cho mình đêm qua chính là Giang Bắc Nhiên.
Tuy không có bằng chứng, nhưng Vu Mạn Văn tin, trong đại doanh này, người có thể khiến Chư bạch phiến thất kinh, hơn nữa hoàn toàn không tìm ra đầu mối gì, khẳng định chỉ có Giang Bắc Nhiên.
Trong số những người nàng biết, chỉ có Giang Bắc Nhiên là nàng hoàn toàn không nhìn thấu, hắn có thể làm được đến mức này, Vu Mạn Văn cũng không bất ngờ.
Sau khi vào hội nghị, Vu Mạn Văn không nghe lọt chữ nào, vẫn luôn nghĩ tại sao Giang Bắc Nhiên lại xuất hiện tại đây, vì sao lại trị liệu cho nàng.
Chẳng lẽ hắn là đặc biệt tới tìm ta à... không sợ gặp nguy hiểm...
Trong lúc nhất thời, nhịp tim Vu Mạn Văn có chút gia tốc, trong não không ngừng nghĩ tới vô số lý do ngày càng não bổ.
Ta đang nghĩ gì vậy!
"Hô..."
Vu Mạn Văn thở dài một hơi, thầm nghĩ tới lúc gặp lại nàng nên hỏi thăm cho rõ mới được.
Rất nhanh đã sụp tối, Giang Bắc Nhiên đi theo Ân Giang Hồng cả ngày nay đã về tới cửa ra vào của doanh địa. Bây giờ hắn lại càng hiểu sâu hơn về chướng khí cùng cách gia cố trận pháp, cũng nghĩ ra cách ứng phó. "Chờ chút."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị đi vào đại doanh thì Ân Giang Hồng đột nhiên hô lên.
"Ân giáo chủ còn việc gì muốn phân phó sao?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại hỏi.
"Cái này cho ngươi."
Ân Giang Hồng nói thì ném một quyển sách cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên đưa tay tiếp được, không đợi Giang Bắc Nhiên kịp nhìn xem đây là gì, hắn đã nghe Ân Giang Hồng mở miệng nói:
"Đây là công pháp Bắc Đẩu Linh Công Hoàng cấp trung phẩm. Lần này, nếu Thịnh quốc không có ngươi, chỉ sợ đã tổn thất nặng nề, đây coi như là tạ lễ đi."
"Công pháp Hoàng cấp! ?"
Giang Bắc Nhiên không tin người keo kiệt như Ân Giang Hồng sẽ đại nghĩa vì quốc, đưa cho hắn một bản công pháp Hoàng cấp. Nghĩ lại, đoán chừng nhờ ‘vị cao nhân bịt mặt’ kia.
"Ân giáo chủ hẳn cũng biết trẫm không tu luyện được, cần gì phải phí công pháp thượng đẳng như vậy?"
"Ai biết được?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì đập bả vai Giang Bắc Nhiên hai lần rồi cất bước đi vào trong đại doanh.
Ân lão đầu này... Lại đang thăm dò ta?
Ý của Ân Giang Hồng rất rõ, đối phương vẫn không tin chuyện hắn không tu luyện được.
Đoán chừng lão đầu này trở về sẽ mất ngủ đây.
Nghĩ đến cảnh Ân Giang Hồng nằm trên giường trằn trọc, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Bất quá cuối cùng cũng có lễ vật cho sư huynh, cũng không biết có thích hợp không.
Giang Bắc Nhiên nghĩ xong liền nhét Bắc Đẩu Linh Công vào trong Càn Khôn Giới, chậm rãi đi vào đại doanh.
Chỉ là hắn vẫn chưa đi tới nơi thì cảm nhận được có ai đó nhìn mình.
Rất hắn đã đoán được đó là ai.
Ai, chào hỏi với tông chủ xong thì phắn ngay, nơi này nhiều quỷ quái quá.
Sau khi tới doanh trướng của mình, Hồng Nhã Tuyên rốt cục cũng nhớ tới vị hoàng thượng này. Hôm qua, nàng bị sư phụ gọi đi xong, quay về không sao tìm thấy hoàng thượng, cho nên hôm nay mới một mực thủ vững cho đến bây giờ.
Mà sau khi nàng chuẩn bị xong, đột nhiên nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ đi trước một bước.
Tỷ tỷ thật xinh đẹp a...
Hồng Nhã Tuyền thầm than.
"Giang Bắc Nhiên."
Vu Mạn Văn tới sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài rồi quay người hành lễ:
"Nguyên lai là Vu hộ pháp, tìm trẫm có chuyện gì không?"
"Ngươi..."
Trong nháy mắt thấy Giang Bắc Nhiên, Vu Mạn Văn phát hiện, cảm xúc hiếu kỳ và xúc động vừa rồi đều biến mất, có chút nói không nên lời.
"Trẫm thế nào?"
"Hôm qua... Được rồi, về tông nói sau!"
Vu Mạn Văn nói xong thì quay người rời đi.
Nên nói là giác quan thứ sáu của nữ nhân chuẩn đâu... Hay ta quá dễ đoán?
Nhìn điệu bộ này của Vu Mạn Văn, Giang Bắc Nhiên biết khả năng cao nàng đã đoán được chuyện hôm qua, chỉ là không biết làm sao nàng đoán được thôi.
Giang Bắc Nhiên đi tiếp thì thanh âm của Quý Thanh Lâm vang lên.
"Hoàng đế bệ hạ, vất vả rồi, hôm nay có thu hoạch được gì không?"
Giang Bắc Nhiên quay người thi lễ với Quý Thanh Lâm một cái rồi đáp:
"Có chút thu hoạch, đang chuẩn bị quay về điều chỉnh một phen."
"Tới trướng ta uống vài chén thế nào?"
"Chuyện chướng khí vẫn còn chưa ổn, uống rượu..."
"Bớt nói nhảm, đi theo ta."
Thấy hoàng thượng bị Quý giáo chủ lôi vào trong lều, Hồng Nhã Tuyền núp ở phía sau bí mật quan sát không khỏi cảm khái.
Vị hoàng thượng này, thật đúng là bận bịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận